Chuyện Làng Văn
SINH LY TỬ BIỆT
TRANG TỬ BÀN HẬU SỰ
Trang tử hấp hối, các học trò bàn sẽ hậu táng cho thầy. Trang Tử nghe được, bảo:
- Đừng! Ta đã có trời đất làm quan quách, nhật nguyệt làm ngọc bích, các tinh tú làm ngọc châu, lại có vạn vật sẽ đưa ma ta. Như vậy, đồ tang ta chẳng đủ rồi sao? Còn phải thêm gì nữa?
Học trò thưa:
- Chúng con sợ quạ và diều hâu rỉa xác thầy.
Trang Tử bảo:
- Trên thì bị quạ và diều hâu rỉa, dưới thì bị kiến và sâu đục (đằng nào cũng vậy)! Tại sao các con lại thiên vị, cướp của các loài trên mà cho các loài ở dưới?
Nói xong ông lăn ra chết!
Shaolaojia sưu tầm.
CHỬI NGƯỜI THEO KIỂU TRANG TỬ!
TRANG TỬ CHỬI NGƯỜI!
Trang Tử (360 - 280 tr.Cn), người huyện Mông thuộc nước Tống, người kế thừa học thuyết Vô Vi của Lão Tử. Tính ông thích tự do tự tại, khinh khi phú quí, khí khái mà cao ngạo, cay độc mà dí dỏm. Ông đặc biệt rất ghét những kẻ hám tiền, cậy quyền cậy thế. Trên ông chửi từ vua, dưới thì công khanh trọng thần không ai là không chửi.
Người nước Tống tên là Tào Thương khi đi sứ nước Tần chỉ có năm cỗ xe. Vì được lòng nên vua Tần ban cho một trăm cỗ. Khi về gặp Trang Tử, Tào Thương nói:
KHỔNG TỬ CŨNG LÚNG TÚNG
Sách Liệt Tử chép chuyện: Khổng Tử đi về phía đông (Khổng Tử đông du), gặp hai đưa nhỏ cãi nhau chi chóe. Hỏi duyên cớ, một đưa nói:
- Ta bảo rằng buổi sáng mặt trời mới mọc nên nó ở gần chúng ta, giữa trưa nó xa chúng ta.
Đứa kia bảo:
- Ta thì cho rằng mặt trời khi mới mọc ở xa chúng ta mà giữa trưa thì nó gần.
TÔ ĐÔNG PHA CHỮA THƠ VƯƠNG AN THẠCH
Tô Đông Pha (苏东坡) đọc thơ của Vương An Thạch 王安石[1], thấy có hai câu:
Minh nguyệt sơn đầu khiếu
明月山头叫
Hoàng khuyển ngọa hoa tâm.
黄犬卧花心
Dịch nghĩa:
Trăng sáng nơi đầu núi
Chó vàng nằm giữa hoa.
Đọc hai câu thơ, Tô Đông Pha cho là vô lý vì theo ông: Trăng sáng (明月 minh nguyệt) sao lại kêu ở đầu núi? Chó vàng (黄犬 hoàng khuyển) sao lại nằm ở giữa bông hoa? Nghĩ vậy, ông liền cầm bút sửa chữ “叫 khiếu” thành chữ “照 chiếu” và chữa chữ “心 tâm” thành chữ “荫 âm”: