Chuyện Xưa Tích Cũ
THẦY TÔI: ĐỆ NHẤT DU TĂNG – KHẤT SĨ...
THẦY TÔI: ĐỆ NHẤT DU TĂNG – KHẤT SĨ “HẠNH ĐẦU ĐÀ” – THÍCH MINH TUỆ
Thầy đem mỗi, pháp tu gọi khổ
Hạnh “đầu đà”, có chỗ, còn hăng¹
Vậy mà, đốt lũ xàm tăng
Bọn yêu ma chết “nhăn răng”…, ối thằng !
Y phấn tảo, “Du tăng” nhàn bước
Đói xin dân, chai nước, đọi² cơm
Ngủ ngồi, lúc cạnh đống rơm
Khi ngoài nghĩa địa, hôi – thơm chẳng màng.
Chỉ chân đất, vẫn mang thuyền đạo
Đến từng nhà, úy lạo chúng sinh
Chẳng màng thân xác, nhục vinh
Xàm tăng nghe tiếng, hồn kinh vãi hồn.
Khắp thiên hạ, thằng khôn, kẻ dại
Thảy soi thầy, ngó lại, bản thân
Quan trường, lắm kẻ xưng NHÂN (仁)
Vửa trông hình tướng, cặp chân… muốn chùng.
Ma đầu họp, thảy cùng, nghiến lợi
Phán: Diệt thầy, phải đợi thời cơ
Phải nhanh, phải gọn, bất ngờ
Đếch hay tim cá, mịt mờ ánh trăng !
Y phấn tảo, “Du tăng” dạo bước
Thân “ăn mày”, không tước, chẳng quan
Đầu trần, chân bước nhặt khoan
Vậy nhưng, khắp chốn… hỷ hoan, đón chờ!.
Quận 12, ngày 5.6.2024
Thiều Ngọc Sơn.
—————
Chú thích:
¹. Hăng: chỉ mùi vị như thức ăn đồ uống, trái cây v.v. còn chưa chín, chưa thơm, chưa đạt chuẩn. Ý là pháp tu “13 hạnh đầu đà” của thầy Minh Tuệ vẫn chưa chứng đắc.
². Đọi: người Nghệ An Hà Tĩnh dùng để chỉ cái bát ăn cơm (đọc chén theo giọng người miền Nam), dùng để uống nước trà xanh.