Chuyện Làng Võ
Mại Toán lão nhân
Huyện Nam Dương có tướng quân tên Dương Nhị, giỏi quyền thuật, có thể dùng vai nâng chiếc thuyền chở lương lên. Mấy trăm quân sĩ xúm lại lấy giáo mà đâm, giáo đâm trúng người đều gãy vụn cả. Vì thế mà nổi tiếng một thời. Dẫn quân đến Thường Châu, mỗi khi tới diễn võ trường dạy thương bổng thì người đứng xem đông như hội.
Một hôm, khi đang diễn luyện cho quân sĩ chợt có một ông già bán tỏi lưng còng lọm khọm, gấy yếu đi qua. Thấy Dương Nhị đang huấn luyện quân sĩ, lão già bèn đứng cạnh xem, liên mồm hung hắng và lên tiếng chê bai. Mọi người cả sợ, tới nói với Dương. Dương cả giận, truyền lão già tới rồi vung quyền đánh vào bức tường gạch, tay ngập vào cả thước, ngạo nghễ quát:
- Ông có làm được thế không ?
Lão già nói:
- Quan gia có thể đánh được tường chứ chưa chắc đánh được người.
Dương nghe càng giận, mắng:
- Lão già khốn kiếp, có dám để ta đánh một quyền không?
- Lão già này đâu dám chối từ - Ông già nói.
- Vậy có chết cũng đừng oán trách ta nhé.
Ông già cười nói:
- Người già sắp chết nếu lấy cái chết giúp tướng quân thành danh thì lão già này đâu có tiếc.
Bèn giao ước trước chỗ đông người, làm giấy tờ xong, bảo Dương nghỉ nghơi ba ngày. Đúng hẹn, ông già tự trói mình vào gốc cây, cởi áo để lộ ngực, Dương lấy thế từ ngoài mười bước vung quyền xông vào đánh. Ông già im lặng không nói tiếng nào, chỉ thấy Dương hai gối quỳ xuống, khấu đầu nói:
- Vãn sinh biết tội rồi.
Dương cố rút quyền ra nhưng đã bị kẹp vào bụng ông già cứng ngắc không sao rút được. Nài nỉ hồi lâu, ông già mới phình bụng thả ra, bị hất lăng ra ngoài cầu Nhất Thạch.
Ông già thong thả đeo giỏ tỏi ra đi, rốt lại vẫn không chịu nói tên họ.
Rốt lại vẫn không nói tên họ...
Backieuphong: Chuyện thấy chép trong Tử Bất Ngữ của Viên Mai