Chim Trời Cá nước
Giấc Mơ Trưa !!!
Giấc Mơ Trưa !!!
Giấc Mơ Trưa !!!
Nhân_Vô Kỵ - Hôm trước người bạn vong niên của tôi là lão Shaojia đưa cho chai Bàu Đá dặn: Đây là loại rượu đặc sản của người Bình Định, nó chẳng khác gì rượu Liễu Thành của Trung Quốc (Liễu Thành là thị trấn thuộc huyện Dương Cốc, tỉnh Quảng Đông, rượu Liễu Thành chính là thứ rượu mà Võ Tòng đã uống trước khi đả hổ tại đèo Cảnh Dương), rượu này nặng thuộc loại “Tam bôi bất quá cương” (三杯不过岗) phải cẩn trọng trong khi dùng và nên uống trước sự giám sát của anh em họ hàng hoặc láng giềng bạn hữu, không nên uống một mình ! Nguy hiểm. Nghe lão nói thế mình chỉ cuời cho rằng già lẩn thẩn.
Quán rượu với lá cờ 5 chữ "Tam bôi bất quá cương" nơi xưa kia Võ Tòng từng ẩm tửu.
Trưa nay chủ nhật được về với vợ. Nhìn quanh nhìn quẩn cũng chỉ có hai vợ chồng vậy là “buồn tình” bèn vác chai “Cảnh Dương” ra uống. Trước là thử xem cảm giác “ba ly không qua đèo” nó thế nào, hai là cũng tính tạo hứng “đập” cho con vợ già một phát.
Vâng, chỉ véo cái, em hết 3 ly còn bà nhà em hết 1. Chẳng thấy *éo gì !
Thêm hai ly nữa thành “quá ngũ ly”, nhìn vỡn thấy con vợ nhe răng cười trắng ởn, còn mình vỡn chẳng thấy say đâu… he he.
Thêm hai ly nữa… Đcm, còn chưa kịp ngậm mồm đã thấy con vợ em nó lăn quay ra ngủ. Rồi thì…
Em thấy mình thành một người khác, không phải Nhân_Vô Kỵ mà là người khác, khác hoàn toàn ?! Khỉ thật, em không giống Võ Tòng nhưng võ nghệ cũng thuộc dạng cao siêu. Em làm chỉ huy đánh Đông dẹp Bắc chứ *éo phải nghề “cai tù”… Vẻ vang lắm (!) Nhất là từ sau chiến dịch Biên giới (1979) đến nay, đi *éo đâu cũng có người nghiêng mình kính phục, đi *éo đâu cũng có kẻ rước người kông kênh, thiên hạ tranh nhau gởi thiếp kết thân, đội mưa xếp hàng để được vào trình diện, oai lắm cơ !.
Em thấy em rất giỏi võ, giỏi lắm cơ, giỏi ngang ngửa với Đông Phương Bất Bại, những Nhạc Không Quần, Trương Đố Kỵ dưng mà em còn hơn những vị đó một bậc vì vẫn chuyên chú luyện thêm món "Bình Định Gia Gia", để dưỡng sức em còn tập thêm món “Tuệ Tĩnh Khí công bách thuật trừ tà” rồi thì luyện "khẩu hình công" để chém gió khi cần v.v. Trong mắt thiên hạ em là Đông Nam Bá chủ !? Vẫn tưởng thế là Anh Hùng Vô Đối (英 雄 无 对), là bất khả xâm; tưởng mình vỡn còn xung sức, vẫn hoành tráng lắm cơ chứ đéo ai ngờ...
Không hiểu sao trong lúc rượu mơ em lại mơ bị thằng Trung gàn và thằng Thịnh Đốn (thằng này có họ là Hoa) nó kẹp cổ. Đĩ con mịa ! Tưởng mơ thằng nào mới, thằng nào lạ nó làm mình nghẹt thở đã đành, đằng này vẫn là thằng Trung ! Thằng Trung khi trước bọn em kêu là Trung "gàn", vì tính hay khoa trương, ưa gây hấn và làm toàn chuyện gàn dở. Từ nhỏ em đã chơi với nó, đánh nhau suốt chứ lạ lẫm *éo gì. Ngay từ lúc dái bằng hạt gạo của Trần Đăng Khoa em đã nghe cụ cố nhà em bẩu "Xưa lúc cố còn nhỏ đã nghe ông cố của cố nói cụ tổ nhà chúng nó (ý là cụ Thủy tổ nhà thằng Trung bây giờ) "oánh nhau" cũng *éo lại được cụ cố nhà ta !?". Thằng Trung tiếng là lớn xác, não nhiều nhưng nhát và ngu hơn lợn ! Thật đấy, nó cứ huênh hoang cụ cố nhà nó có binh thư, giỏi võ, lại từng đi du học và được đạo sĩ xứ Cô Trúc truyền cho phép ẩn thân tàng hình. Tổ tiên nó vốn có Trạm Lư, Ngư Trường, Mạc Gia, Thái A, Long Tuyền Kiếm... nên chiến đâu được đó, *éo biết bại là gì !?. Ấy là nó cứ kê tổ tiên nó lên thế chứ thực hư thế nào ? Vì xa xôi nên em cũng *éo rõ, *éo quan tâm... mà giỏi đâu không thấy thấy cả nước nó làm trâu bò cho tộc người Nữ Chân ở phương Bắc, rồi lúc cận đại bị bọn người Nhựt gọi là "Trung Á Bệnh Phu - 中业病夫" (!). Nói gì thây kệ ! Chỉ biết riêng thằng Trung, lúc nhỏ oánh nhau bị em rúm tóc quật té hoài; Nhớn lên tí, vẫn thua ! Tính thằng Trung "hiếu cổ" (sính chuyện xưa) nên tuy mới ra giàng đã bày đặt để râu, đi đứng nói năng khệnh khạng như lũ hủ nho !? Bởi vậy, hễ "chiến" với em là em cứ nhè chỗ hiểm em chơi, cứ râu em vặt, lông dái em nhổ... đau, la làng chối chết.
Chiêu "Thuận thủ liêu âm" hay còn gọi Tiện tay bóp dái.
Ấy là nói thằng Trung, còn thằng Đốn ?. Tên đầy đủ của nó là thằng Hoa Thịnh Đốn, cơ mà người trong giang hồ vẫn kêu nó là thằng Đốn "đĩ", thằng Đốn "đầm". "Đốn" vốn đéo có họ hàng, bà con thúc bá gì với em. Nó cũng chẳng phải chủng tộc Á Đông mà chỉ là thằng ở tút nút đẩu đâu xa lắm; nó là thằng lòng lang dạ sói, kẻ "Xấn hỏa đả kiếp" (lợi dụng cháy nhà vào hôi của) chứ tử tế gì cái quân mặt *ồn ấy. Thật đấy, mọi người ngẫm kỹ lại coi chứ không lại bảo em nói điêu, em đặt chuyện. Vửa cách nay mấy chục năm chứ đâu ? Ấy là cái khi em mới hăm lăm hăm bảy, đúng cái độ thanh xuân (1945 -1972) không dưng nó lại nhảy vào nó chọc tức, khua khoắng tay chưn, bày đặt "Lỗ Ban lộng phủ" (Múa rìu trước mắt thợ)... tính kiếm ăn trên mảnh đất nhà em. Mịa, điên tiết ! Trước tiên em tọng cho quả thôi sơn trong trận Hạm Đội Bảy (năm 1964), còn chưa hết ngỡ ngàng em dùng chưởng xuất ngay chiêu "thuận thủ liêu âm" (tiện tay bóp dái) vào năm 1968 khiến nó "vãi hết linh hồn". Cuối năm 1972 em lại dụng cước liên hoàn tung mấy chiêu "Tuyệt mệnh Vô ảnh cước" trong vụ Không Chiến tại Hà Thành... Đĩ con mịa nó ! Thế là Đốn đầm bỏ của chạy mất dép... hi hi.
Nói thiệt với các bác thằng Đốn “đĩ” cũng ngu chẳng khác *éo gì thằng Trung “gàn"
Lan man quá nhỉ !
Đúng cái lúc em gần như ngợp thở, em ú ớ tưởng chết đến nơi thì con vợ em nằm bên nó túm cổ vực em dậy, nói:
- Thày mày mơ cái *nồn gì mà la lối hãi... thế ?!
Em ú ớ:
- Sợ quá mẹ mày ạ ! Không hiểu sao tao mơ bị thằng Trung với thằng Đốn chúng hè nhau kẹp cổ.
- Á... đù ! Thằng nào dám kẹp cổ ông ?
- Thằng Trung gàn, thằng Đốn đĩ. Đầu tiên tao mơ cãi nhau với Trung gàn sau đó bị nó lùa, nó dọa đánh. Tao sợ quá bỏ chạy thì gặp thằng Đốn đang thất thểu ngoài đường. Gặp tao nó bảo "Đại ca cứ để em trị thằng Trung một trận" thế là tao theo nó về... Tưởng thế là an tâm nhưng không hiểu sao tự dưng cả hai thằng quay ra kẹp cổ mình.
- Chúng kẹp cổ mình á ! Kẹp sao ? Kẹp có giống bọn Vovinam không?
- Kẹp chắc như Vovinam nhưng hôi và khai thì không chịu được.
Kẹp chắc như Vovinam nhưng hôi và khai thì không chịu được.
Nghe em trả lời, vợ nó bảo:
- Đcm, hôi phải rồi. "Khác giống tanh lòng" mờ... Mà mọi ngày em vẫn thấy mình luyện công cơ mà. Vẫn nói hăng lắm, mạnh miệng lắm ? Thế mấy cái món "Bình Định Gia Gia" đâu, sao không đem ra đập cho chúng một trận.
- Mấy cái món ấy giờ xưa rồi. Tao luyện cốt để hù thiên hạ thôi chứ đánh đấm *éo dzề. Thế mình bảo tao cứ nhất định phải đánh à ?
- Đánh thì chúng sợ, chúng kinh biết đâu rồi chúng lại bỏ đi, không dám gây rối nữa. Đánh lỡ có chết cũng được tiếng thơm, không đánh chúng nhờn mà để chúng kẹp thiên hạ thấy họ lại cho mình là giỏi nổ, võ mồm; con cháu thấy mình "nhịn" giỏi nó khinh... mà nói thật, nội ngửi mùi hang hốc của bọn Dị Tộc cũng đủ chết ngạt vậy thà chết trận chứ dứt quyết không để cho chúng kẹp ông ạ !
Ái... dzà... dzà ! Khó nhỉ ? Hoặc là chết vinh quang hoặc ngửi mùi hang hốc. Vửa nghĩ tới hai từ "hang hốc" khiến em nổi hết da gà, tỉnh hẳn.
Nằm bên cạnh vẫn là con vợ bán xôi nghèo nàn mà chân chất, nó vẫn ngáy khì khì chứ nào có trò chuyện gì với em đâu. Rõ là một giấc mơ, một "Giấc mơ trưa" kỳ lạ.
Tp. HCM, ngày 29.6.2014
Nhân_VôKỵ
------------------------------------
P/s : Tôi kể chuyện giấc mơ cho lão Shao nghe, lão bảo "Đã bảo rồi, rượu Bàu Đá nặng lắm ! Uống quá ba ly là “chết vật” ra đấy, nay đã tin chưa ?" Nói rồi lão Shao phán “Kể ra cũng lạ ! Ông làm nghề quản giáo, quản lý phân trại đĩ điếm nên thường ngày vẫn sống chung với chúng vậy đáng lý phải mơ thấy ở chung, chơi và quan hệ với đĩ điếm... Có rất nhiều cái để mơ thì không mơ (!?) Không dưng lại mơ trở thành người khác rồi bị người ta hè nhau ức hiếp, hè nhau kẹp cổ... Đúng là giấc mơ lạ !”.