Chim Trời Cá nước
Người Xưa !
Mấy chục năm lãng du đây đó
Trở về quê chẳng có đổi thay
Núi Thiều, làng Miểu còn đây
Có chăng người ấy hôm nay đã già.
Người xưa nay đã lên bà
Vậy mà gặp lại vẫn la, liếm nhìn.
Vẫn như cái buổi đầu tiên
Khác chăng chẳng được tự nhiên… mà nhìn.
Tóc thề của tuổi hồn nhiên
Giờ đây chen lẫn muộn phiền áo cơm
Sợi thương sợi nhớ sợi hờn
Bây giờ bà bẩu chập chờn trong mê.
Hỏi bà chuyện dưới chân đê,
“Se duyên kết tóc” lời thề ngày nao.
Bà cười “Ông chỉ… tào lao !
Bấy giờ rối trí, hứa phào vậy thôi !”.
Giờ đây già cả hết rồi
Nhắc làm chi chuyện cái hồi ngày xưa.
Hồi còn ria mép lưa thưa
Trẻ trâu tánh khí cơn mưa giông chiều.
Chưa yêu hẹn hứa đủ điều
Đến khi gió đủ cánh diều thăng thiên.
Người phàm nào phải thần tiên
Vậy nên hờn trách, rước phiền vào thân.
Nói rồi cười hở hết môi.
Y như địa chủ “đắc thời” ngày xưa.
Tp.HCM, ngày 18.3.2015
Shaolaojia.