Login Form

Số Người Truy cập

04453811
Today
Yesterday
This Week
Last Week
This Month
Last Month
All days
612
384
2784
2806914
13664
28301
4453811

2024-11-21 12:37

Về Võ Thuật

Từ sơn tứ hữu !

TỪ SƠN TỨ HỮU

Tác giả: Tomahok

 khip vi
Từ Sơn Tứ Hữu

Trường thể thao có ba thằng tên là Dương. Thằng thứ nhất học khoa bóng đá nên có biệt danh là Dương “bê đê”( BĐ= bóng đá). Thằng Dương thứ hai học khoa võ. Nó là đệ tử của hầu quyền môn nên chúng tôi gọi nó là Dương “khỉ”. Tuy nhiên nhân vật mà tôi muốn kể với các bạn là thằng Dương thứ ba. Ngô Văn Dương học khoa vật dân tộc nên biệt danh, dĩ nhiên rồi, Dương “Vật”.

 

Dương “Vật” quê Bắc Giang nơi sản sinh ra những đô vật nổi tiếng cả nước. Dương đạt VDV cấp 1 khi mới 16 tuổi. Tướng tá nó hiền lành, cao có 1m55 người nhỏ thó, mặt già trước tuổi. Ngoài đời nó lù đù ít nói như ông già nhưng lên sới thì nhanh như chảo chớp. Cứ dịp lễ lạt hội làng ở vùng quê nào đó mà có vật dân tộc là nó lại kéo tôi đi xem và tranh thủ thi đấu kiếm tiền. Một lần anh em tôi mò về hội làng Mai Động xem vật. Thằng Dương mặc cái cái áo sơ mi cháo lòng rộng thùng thình nên nhìn người bé choẳn. Nó giả vờ khom người ho khù khụ trông như ông già hom hem rồi lên đăng ký thi đấu. Bô lão coi đài ngạc nhiên lắm nhất định không cho đánh vì sợ nó chết. Đô giữ đài thì nhếch mép nhìn nó cười khẩy. Nằn nì mãi ông bô lão mới miễn cữơng đồng ý. Dương lên đài cởi áo, dân làng ồ lên khi nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn như lực sĩ thể hình của nó và chỉ 20 giây nó đã cho đô giữ đài to gần gấp đôi nó lấm lưng trắng bụng.

Read More

Học được hai năm thì thằng Dương xin chuyển sang khoa võ. Nó bảo tôi: em xin sang đây cho đỡ cái biệt danh "Dương Vật". Em mới có người yêu, nhỡ cái biệt danh khả ố này đến tai gái thì lôi thôi to.

Nó sang được hai tháng thì toàn bộ anh em karate khoá tôi kính nể vì không ai đánh nổi trong những giờ sparring. Trọng tài vừa dứt mồm hô hashime là y rằng đối thủ của nó ngã huỵch xuống thảm. Tốc độ nhập nội của nó nhanh kinh khủng, quyền cước bay vào người nó như muỗi đốt i nốc. Những khối cơ chắc nịch như lốp ô tô cộng với thân pháp lật người như gió của nó làm cho cả lớp tôi khốn đốn. Những anh học karate mà ngã xuống thì trăm anh như một cứ lóng ngóng như là người không biết võ. Cũng đúng thôi vì karate đâu có luyện đánh ở tư thế nằm. Trong lớp thằng Dương “võ”( bây giờ ai gọi với biệt danh cũ là nó nổi điên ngay) chỉ ngại mỗi Đức bò…

Đức bò quê Thanh Trì. Cao mét tám nặng bảy nhăm cân. Nó có khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt sắc dữ dội. Nó là huynh đệ đồng môn với tôi từ nhỏ. Sư phụ tôi thường xuyên la mắng nó vì những chiêu thức ảo diệu trong bài quyền nếu rơi vào tay nó trở nên cứng nhắc và thô kệch. Ông thường rên lên rằng:

- Tiên sư mày, mày đi quyền hì hà hì hục như con bò kéo xe thế này à.

Thế là anh em chúng tôi gọi nó là Đức “bò”. Những kỹ thuật mà đòi hỏi sự khéo léo Đức luyện chăm chỉ thế nào cũng không thành công. Một hôm, sư phụ tôi chán quá nên bảo nó:

- Mày là con trâu thì phải đi kéo cày thôi Đức ạ, tao thật sai lầm khi nhét con trâu như mày vào khách sạn. Thôi từ nay tao dạy mày kiểu khác.

Thế là từ đó Đức chỉ chuyên luyện đòn gối chỏ và ngạnh công. Nó đánh theo kiểu tàn phá và không cần kỹ thuật hoa mỹ. Nó ỷ vào sức khỏe trời sinh để càn lướt đối thủ. Đòn nó ra nặng kinh hoàng. Lớp tôi chả ai muốn đấu với nó vì đánh nó mười cái không bằng nó đánh mình một cái.

Sau khi đỗ vào trường thể thao thì Đức trở nên nổi tiếng. Khả năng chịu đòn và lối đánh áp sát cương mãnh của nó làm toàn khóa võ kính nể.

Một lần nó được huấn luyện viên sắp xếp sparring với thằng Dương. Thằng Dương quen lệ lao vào áp sát dùng miếng móc định bốc ngã thằng Đức. Chưa kịp tóm chân thằng Đức, Dương ta đã xơi trọn một gối giữa mặt. Sau trận ấy thằng Dương mặt bên to bên bé mất gần tháng và tởn Đức đến già.

Thằng Đức thì cũng có khắc tinh, đó là thằng Thành “nông dân”.

Thành là dân quyền anh chuyên nghiệp, cao mét sáu chuyên đánh hạng 48 cân. Nó là dân Hà nội gốc. Tính tình hòa nhã ít nói. Dân quyền anh nói chung thằng nào cũng mặt mày nhẵn nhụi vì mọc cái trứng cá nào đều bị đấm bay hết. Bọn nó thường mọc trứng cá ở những chỗ hiểm hóc như mông hay lưng hay bẹn. Thành không cờ bạc rượu chè như chúng tôi. Nó chăm chỉ học hành và luôn là sinh viên xuất sắc nhất khóa. Ở trường tôi chỉ có sinh viên ngoại tỉnh mới học giỏi còn Hà thành công tử thường đội sổ nên Thành là ngoại lệ. Bọn tôi quan niệm cứ thằng nào học giỏi đương nhiên là gốc nông dân nên Thành có biệt danh như vậy. Thỉnh thoảng Thành nông dân lại đi thi đấu giải quyền anh trong nước và quốc tế. Huy chương nó không treo lên tường mà thường dùng kê chân gường. Hồi đó, may cho nó là quyền anh chưa bị coi là môn thể thao tư bản bẩn thỉu và đang phát triển rất nhanh.

ngc thun
Thành "nông dân"

Thành là đứa có tố chất quyền anh chuyên nghiệp. Nó di chuyển nhanh như sóc và đấm thì như vũ bão. Nó nổi tiếng với quả croche búa bổ. Sau khi học được một năm ở trường thể thao thì môn quyền anh bị cấm và Thành buộc phải chuyển sang lớp karate. Những trận đấu giữa Thành và Đức luôn được anh em trông đợi và tán thưởng. Thằng Đức thường bị Thành nông dân quay như chong chóng trong những buổi đấu tập. Nhiều lúc Đức cay cú tức nổ mắt mà không tài nào đánh dính được Thành. Hai thằng đấu với nhau thì khán giả thường được nghe những câu sau: DCM thằng nông dân có giỏi đứng lại tay bo. DCM thằng nông dân chạy như chó hay bố đéo đứng đấy, trâu bò phải gặp nông dân nhế. Thằng Thành trả lời vừa vờn thằng Đức, thỉnh thoảng lại tung ra một seri đấm làm thằng Đức tối tăm mặt mũi. Nói chung thằng Đức rất ngán Thành “nông dân”.

Thành nông dân lại ngại tôi vì ngán cước pháp karate. Tôi chuyên phang ống với tống thẳng và low kick kiểu kyokushin nên nó rất kiêng kị những cú đá dưới thắt lưng. Kiểu võ dựng khiên của quyền anh mà nó quen dùng không tài nào ngăn được cú axe kick của tôi. Những cú lướt vào ra đòn của nó thường bị tôi dùng pust kick chặn lại. Đánh với nó vài lần tôi quen thuộc lối di chuyển nên cứ cất chân lên là y rằng nó dính đòn. Một lần đánh tôi lỡ chân táng thật lực cú low kick vào kheo làm nó phải mua lại cái nạng của em Hương điền kinh với giá cắt cổ. Về sau, cứ được xếp sparring với tôi là nó kiếm cớ chuồn. Sang năm thứ 3 thì bốn thằng chúng tôi trở nên thân thiết. Chúng tôi ở chung phòng và kết nghĩa anh em. Rồi bắt chước chưởng Kim Dung đặt cho nhóm cái tên là Từ Sơn tứ hữu.

 

01
Từ Sơn Tứ Hữu, bắt chước chưởng Kim Dung...

Nhân vật cuối trong bài này là Tình “thâm”. Nhẽ ra phải gọi là thầy Tình nhưng ở cái trường thể thao này những người được gọi một cách tôn kính là thầy lại là những ông chửi bậy như ranh, mồ hôi nhễ nhại, thổi còi toe toe ngoài sân hay phòng tập. Còn những thầy dạy triết học kiêm sử Đảng như thầy Tình thì chúng tôi gọi cộc lốc là Tình “thâm”. Cái ních "thâm" có từ bao giờ thì tôi không biết. Có lẽ là do thầy hút thuốc lá cuốn nhiều quá nên môi thầy đen sì, cũng có thể tính thầy thâm nho nên có biệt danh ấy. Thầy Tình không phiền khi học sinh không tỏ ra tôn trọng. Thầy bảo:

- Ờ thì chúng mày ghét tao là phải rồi vì cái môn tao dạy ấy đến tao còn chả hiểu thì cái loại đầu đất như chúng mày tiêu hóa thế điếu nào được. Chúng mày không gọi tao là thằng Tình “thâm” là còn may cho tao lắm rồi.

thng hi nht thanh tiu

Tình "thâm" sư phụ !

Thầy Tình chả biết có mê võ hay không nhưng thường xuyên mò xuống phòng tập xem chúng tôi thi đấu. Thầy xem rất chăm chú rồi ghi chép vào cuốn sổ, chả biết thầy ghi cái gì. Một lần tôi tò mò chạy ra ngó thì thầy nạt lớn:

- Dòm dòm cái gì! Cút ngay không tao đá cho phát vỡ mẹ cặp phạm trù bây giờ.

Nhìn cặp giò to như que tăm của Tình ‘thâm’ tôi lè lưỡi chuồn gấp.

Thầy Tình ngấm ngầm luyện yoga. Chuyện này chúng tôi tình cờ nghe cái Nga lắp con chị Ngát bán nước mắt tròn mắt dẹt lắp bắp kể lại:

- Úi dồi ôi, lạ lắm lạ lắm. Cháu mang thuốc lá lên cho chú... chú... chú... chú Tình. Cháu... cháu... cháu thấy... chú... chú... chú Tình vắt hai chân lên cổ nằm lăn quay xó... xó... xó... xó... nhà. Cháu hỏi chú làm gì đấy thì chú ấy bảo chú đang tập y... yy... yyy... yyyy... yo ga.

Tình thâm thì liên quan quái gì đến Từ Sơn tứ hữu? Vâng, xin chớ sốt ruột tôi sẽ kể dần dần.

Chúng tôi ngoại trừ thằng Thành còn lại đều bỏ học như ranh và nợ môn thi như chúa chổm. Đến khi thi học phần triết học thì cả bốn chúng tôi đều trượt. Thằng Thành học giỏi thế cũng trượt, chả hiểu vì sao. Thế là chúng tôi bàn nhau quà cáp lên xin xỏ Tình “thâm”.

Chúng tôi mò xuống quán bà Nhất mua chịu gói mì chính và cân cam và bao ba số, rồi cả bốn anh em mò lên phòng thầy.

Vừa bước vào đã thấy em Trâm bóng chuyền đang ngồi lù lù trong đó. Chắc nó cũng giống chúng tôi lên xin xỏ. Tình thâm liếc nhìn chúng tôi có vẻ khó chịu rồi lên tiếng phủ đầu:

- Các anh lần sau nhớ gõ cửa nhé. Vào nhà người ta thì dù cửa có mở cũng nên gõ cho nó phaỉ phép.

Chúng tôi vâng dạ rồi nhẹ nhàng đặt túi quà lên bàn. Em trâm đứng dậy xin phép thầy ra về. Trâm liếc tôi một cái, nhìn xuống ngực nó bĩu môi hơi lắc đầu. Tôi hiểu ý nó muốn ra hiệu rằng tình thâm này xương lắm. Mặc dù nó đã cố tình cởi một khuy áo dùng bài mỹ nhân kế rồi mà vẫn không ăn thua cho nên chúng tôi phải cẩn thận. Tôi nháy mắt với nó ra ý đã hiểu. Rồi bắt đầu bài diễn văn:

- Thưa thầy bọn em hôm nay lên đây trước là thăm thầy sau là…

 

ngc trinh m hi chn di
Chụp ảnh cùng em Trâm bóng chuyền...

Tình thâm cắt ngang ngay:

- Thôi anh khỏi nói tôi cũng hiểu rồi, các anh nên nhớ nếu nợ một môn dù là môn kỹ thuật chùi đít thôi các anh sẽ không được thi tốt nghiệp. Mà không được thi thì có nghĩa là xin mời các anh về nhòm đít trâu nhé. Tôi cũng không hẹp hòi gì với các anh nhưng xét thấy với đầu óc bã đậu của các anh thì đừng có hi vọng qua được môn này nhé. Các anh xin xỏ vô ích. Thôi mang quà về đi. Tôi đang bận.

Thành lập tức đỡ lời:

- Thưa thầy xin thầy thương bọn em mà giơ cao đánh khẽ. Xin thầy chỉ cho chúng em một con đường thoát ạ.

Tình “thâm” trầm ngâm giây lát rồi đổi giọng:

- Tao nói thật với chúng mày, con đường thì có nhưng chúng mày có chịu nghe tao không đã.

Chúng tôi đồng thanh:

- Có chứ thầy ơi, xin thầy cứ dạy.

Thằng đức thòng thêm câu:

- Miễn là không phải học triết, còn kiểu gì bọn em cũng chiều tất.

Tôi biết thằng Đức ghét nhất môn này. Mấy hôm trời rét nó mua ngô về rồi mang mấy quyển triết ra nướng ngô sạch. Vừa ăn ngô nó vừa bảo:

- Mẹ khỉ, bây giờ tao mới nhận ra giá trị của chủ nghĩa mác lê.

Tình thâm hất đầu về phía gói quà hỏi chúng tôi:

- Chúng mày hối lộ tao cái gì đấy?

- Dạ có gì đâu thầy ơi, vài thứ vặt vãnh ấy mà.

Tình thâm nói tiếp:

- Thôi, tao đéo cần biết chúng mày mua quà gì, thằng Dương xách túi quà xuống bà nhất trả lại rồi đổi lấy cái chân giò và chai rượu lên đây, lấy thêm bao thuốc lá nhé.

Thằng Dương ba chân bốn cẳng chạy xuống đổi quà rồi chúng tôi ngồi uống rượu với thầy để tìm con đường thoát…..học.

Rượu được vài tuần thì Tình thâm bắt đầu lè nhè giảng giải:

- Triết học là khoa học của mọi khoa học, vua của các ông vua, chúng mày có hiểu không. Hôm nay, nhân có chúng mày ở đây tao có ý này. Triết thì chúng mày điếu học được nên từ nay tao dạy chúng mày võ. Nếu chúng mày chịu thì tao đảm bảo cho chúng mày đỗ môn triết. Còn nếu không thì thôi. Tùy chúng mày lựa chọn. ý chúng mày thế nào?.

Thằng Đức nghe Tình " thâm " nói thì sặc rượu. Nó cười hô hố.

- Thầy ơi, thầy định dạy võ cho bọn em hả. Em cứ tưởng thầy định bái bọn em là sư phụ chứ.

Tôi bấu ngay vào đùi nó rồi đỡ lời:

- Vâng thầy cứ nói đi ạ, bọn em cũng không biết là thầy còn dạy cả võ nữa. Gì chứ học thêm cái gì là hay cái đó.

Tình “thâm” dốc cạn chén rượu rồi nói tiếp:

- Thằng bò nói đúng đấy, tao chưa bao giờ tập võ nhưng không có nghĩa là tao không đủ tư cách làm thầy chúng mày. Dcm tao xem chúng mày tập ba năm nay rồi, tao ngứa mắt lắm, tập thế thì chỉ càng ngày càng hỏng, rồi mai đây chúng mày tốt nghiệp lại mang cái hỏng ấy đi truyền bá thì tai hại cho cả một nền võ học nước nhà. Tao dám vỗ ngực đảm bảo rằng chúng mày sẽ không hối tiếc khi tôn tao làm sư phụ đâu. Chỉ 6 tháng thôi chúng mày sẽ biết là tao nói đúng hay sai. Nếu sai tao thề có cái chân giò này, chúng mày cứ lên đây mà ỉa vào mặt tao.

Nghe tình thâm tuyên bố hùng hồn, thành nhẹ nhành hỏi:

- Thầy ơi, thế còn môn triết?

- Chúng mày yên tâm đi, tao cho chúng mày qua hết - Tình ‘thâm" vừa quệt mép vừa phán đanh thép. Thấy thầy có vẻ dễ dãi tôi hỏi luôn:

- Thầy cho con Trâm nó qua đi thầy, con ấy sống được phết.

- Ờ con Trâm hả…ờ qua nốt…được chưa. Thôi tao say rồi, chúng mày về đi, 7 giờ tối mai tập trung phòng tập tao bắt đầu dạy võ.

Tối hôm sau Tình sư phụ bắt đầu dạy chúng tôi bài đầu tiên.

Bài đầu tiên Tình võ sư dạy chúng tôi là võ lý. Thầy nói:

- Võ thuật xét trên quan điểm triết học chính là một phần của văn hóa, do vậy nó mang đầy đủ bản sắc văn hóa của một dân tộc mà nó sinh ra. Mà văn hóa là gì tao chắc rằng chúng mày chỉ leo lẻo cái mồm chứ chưa thằng nào định nghĩa chính xác được nó. Trên thế giới ô trọc này có khoảng hai trăm định nghĩa khác nhau về văn hóa mà chưa định nghĩa nào tỏ ra hoàn chỉnh. Do vậy chúng mày đéo cần hiểu sâu làm gì chỉ cần hiểu sơ qua văn hóa là" hiện thưc khách quan nó phản ánh và thể hiện một cách tổng quát và sông động mọi mặt của cuộc sống (của mỗi cá nhân và cả cộng đồng) đã diễn ra trong quá khứ cũng như đang diễn ra trong hiện tại, qua hàng bao thế kỷ, nó đã cấu thành một hệ thông các giá trị, truyền thống thẩm mỹ và lối sống mà dựa trên đó từng dân tộc tự khẳng định bản sắc riêng của mình". điều này giải thích vì sao võ thuật càng ngày càng phình to ra từ một môn phái bé tí. Ví dụ như như karate sau vài chục năm đã chia ra hàng chục hệ phái khác nhau ứng với từng vùng miền, cộng đồng và dân tộc khác nhau. Võ thiếu lâm trung quốc còn ghê gớm hơn, đến nay đã có hàng ngàn chi phái vỗ ngực là thiếu lâm mà người ta không biết đâu là nguyên gốc.

Nhưng văn hóa còn có tính hội nhập. Quá trình hội nhập này là quá trình mà nhân loại đi tìm những giá trị chung. Võ thuật cũng đang đi tìm những giá trị chung và cần những người như tao và chúng mày dẫn dắt. Trên con đường đi tìm những giá trị chung đó sẽ có nhiều thể nghiệm. Hôm nay chúng ta ở đây để thể nghiệm vấn đề đó. Một điểm nữa là văn hóa có tính lịch sử, nghĩa là nó có tính kế thừa và phát triển. Các giá trị mới được sinh ra hàng ngày, cái này hôm nay đúng thì mai có thể sai. Do đó tao cần chúng mài nên có đầu óc cởi mở khi tập võ của tao. Hôm nay tao long trọng khai môn dựng phái môn võ mới có tên là dadavabo. Viết tắt của đấm đá vật box. Bốn môn võ này sẽ kết hợp với nhau với chất kết dính là triết lý về thiền đạo nhật bản. Tao sẽ lấy bộ pháp và quyền pháp của quyền anh, thân pháp và thủ pháp cầm nã của vật dân tộc, cước pháp và tâm pháp của karate. Tóm lại cho đơn giản là xa thì đá, gần thì đấm, gần hơn nữa khi mà không đủ khoảng cách cho đấm và đá nữa thì dùng gối chỏ rồi sau đó là vật bỏ mẹ nó đi.
Thằng thành hôm nay sẽ tập cho chúng mày bộ pháp của quyền anh, do vậy chúng mày hôm nay tập theo nó. Chúng mày bắt đầu đi ! Hôm nay nó là sư phụ.

Thế là từ hôm đó chúng tôi luyện bộ pháp di chuyển của thằng thành. Nhìn thì đơn giản nhưng bắt tay vào luyện tập thì không dễ dàng gì. Tình thâm thì chăm chú soi chúng tôi luyện và ghi chép lại cẩn thận những biến chuyển của chúng tôi trong quá trình đó. Sau bộ pháp di chuyển là ba quả đấm cơ bản thẳng - móc - vòng. Tiếp theo đó là phương pháp kết hợp di chuyển và đấm. Nói tóm lại sau hai tháng chúng tôi đã có thể nện nhau như những tay quyền anh nghiệp dư. Tình thâm khoái lắm, cười khà khà và bảo thằng Thành:

- Dcm tao thấy mày tập tấn của karate mà chết cười, có thằng vứt vàng đi nhặt cứt bao giờ không cơ chứ. Thôi từ mai chúng mày học vật. Thằng Dương đâu: Từ mai mày làm sư phụ dạy chúng nó.

dng vt
Dương vật đang thi triển một miếng bí truyền

Thế là hai tháng sau đó chúng tôi học bảy miếng vật cơ bản của thằng Dương. Kỹ thuật thì chúng tôi không ngại nhưng những bài bổ trợ cho những kỹ thuật đó thì quả thật kinh hoàng với những thằng chưa học vật bao giờ. Tình thâm thì vừa quan sát ghi chép vừa giảng giải:

- Giết người thì không môn nào nhanh bằng vật. Một đòn bẻ cổ hay đánh gẫy sống lưng có thể tiễn đối phương về giời trong vòng vài giây. Tao chưa thấy môn võ nào kinh khủng như vật dân tộc, hà hà, các cụ nhà ta thâm thúy thật, thi đấu thì thể thao, ra trận thì thay đổi thủ pháp tí ti là thành giết người trong nháy mắt…hà hà. Chúng mày cứ sùng bái võ tàu, một nghìn năm bắc thuộc tao toàn thấy bọn tàu nó phá chứ có xây cho dân Việt cái gì đâu. Pháp thì còn có cầu đường, trường học, bệnh viện, bóng đá, quyền anh….Tầu thì chỉ phá chứ cái bọn ấy có dạy dân ngoại bang cái gì nên hồn đâu. Tao là tao không tin nó dạy võ tử tế cho dân Việt mình. Bọn nó thâm nho đéo tin được.

Hai tháng sau thì thân pháp và thủ pháp cơ bản của vật được Dương dạy xong. Chúng tôi ngày càng say mê luyện tập. Quả thật môn vật rất xảo diệu và đòi hỏi một thể lực sung mãn. Hai tháng tiếp thì chúng tôi học cước pháp và gối chỏ do tôi và thằng Đức bò cùng truyền dạy. Thành "nông dân" tỏ ra vô cùng năng khiếu, chân nó đá nhanh một cách đáng nể. Thằng Dương thì gối chỏ bay vun vút. Nó nhìn Đức bò với con mắt them thuồng ra ý hãy đợi đấy.

Trong sáu tháng tập ấy, thầy Tình giảng giải cho chúng tôi về lịch sử hình thành các môn võ nổi tiếng trên thế giới, các thông tin mà thầy đưa ra và nhận xét làm chúng tôi kinh ngạc. Những kiến giải của thầy đầy logich và hầu như tôi không thể phản bác. Tôi còn nhớ một lần tôi hỏi thầy về một môn võ nổi tiếng. Thầy trả lời thế này:

- Nguyên gốc của nó thì tao không biết nhưng nó được dạy ở Việt nam bởi một chú Tàu chưa đến ba mươi tuổi. Chúng mày nên nhớ Khổng Tử quan niệm rằng" Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên-mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, và thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ" Nghĩa là Ta tới mười lăm tuổi mới chuyên-chú vào việc học, ba mươi tuổi mới tự-lập, bốn mươi tuổi mới thấu-hiểu hết sự lý trong thiên-hạ, năm mươi tuổi mới biết mệnh trời, sáu mươi tuổi mới có kiến-thức và kinh-nghiệm hoàn-hảo để có thể phán đoán ngay được mọi sự kiện và nhân vật mà không thấy có điều gì chướng ngại khi nghe được, và bảy mươi tuổi mới có thể nói hay làm những điều đúng theo ý muốn của lòng mình mà không ra ngoài khuôn khổ đạo lý. Tóm lại chúng mày nên hiểu rằng trong lời phát biểu trên, Đức Khổng Tử có ý nói rằng con người tới một lứa tuổi nào đó mới có khả năng nhận thức và thực hành những điều mà người chưa đạt đến lứa tuổi đó thì chưa nhận thức và thực hành được, vậy mà tay thanh niên tí tuổi kia đã truyền dạy võ công và được đồ đệ Việt nam tung lên đến mây xanh. Dù cho tay ấy có giỏi đến thế nào chăng nữa thì hắn cũng không thể có cái nhìn toàn diện về võ học được. Do vậy môn phái đó tất yếu sẽ cãi nhau chí chóe và đầy những ảo tưởng chủ quan mà những người đang dạy nó cũng cảm thấy mơ hồ.

Sáu tháng sau thầy Tình gọi chúng tôi lên phòng. Lần này chúng tôi mua rượu và chân giò từ trước. Trong cuộc rượu thầy bảo chúng tôi rằng: Hiện nay chúng mày đã có những kỹ thuật cơ bản của nhau. Tuy nhiên nó vẫn rời rạc và không dung hòa với nhau một cách liền lạc. Chúng mày cần một chất kết dính các kỹ thuật ấy lại với nhau. Sự kết hợp ấy phải bắt đầu từ trong tâm trí thông qua luyện thiền đạo Nhật bản, sau đó sẽ kết hợp trên thực tế thông qua các bài đấu tập tự do. Từ hôm nay tao sẽ dạy chúng mày môn mới đó là ZEN.

Chúng tôi từ đó bắt đầu theo thầy Tình luyện về thiền đạo Nhật bản. Thầy tình giảng rằng: Chúng mày trẻ tuổi tao không hi vọng chúng mài hiểu được những cái thâm sâu của thiền, tao chỉ cần chúng mày lĩnh hội được tầng thứ nhất là đã thành công rồi. Về nguồn gốc thì thiền như cái cây mà nảy mầm ở Ấn độ nhưng lớn lên ở Trung quốc và ra hoa kết trái ở Nhật bản. Do vậy chúng ta học Thiền đạo Nhật bản. Trước hết phải hiểu thiền là cái gì . Nói nôm na thiền là phương pháp để nối liền tâm và thể. Làm thế nào để nối liền tâm và thể thì thông qua hơi thở. Sự hợp nhất của tâm và thân là cảnh giới vô cùng quan trọng của người học võ. Khi đạt được điều này chúng mày sẽ không còn phân vân về việc phán đoán xem đối phương sẽ đánh chúng mày như thế nào nữa. Chúng mày sẽ không còn so đo tính toán xem phải tấn công bằng đòn gì hay nếu nó đánh thế này thì mình sẽ thế kia. Chúng mày sẽ không nhảy nhót như khỉ với nhau khi giao đấu nữa. Tóm lại trong trạng thái tâm và thân hợp nhất ấy chúng mày sẽ vô cùng minh triết và sáng suốt.

Chúng tôi rèn luyện hơi thở thông qua học bài kinh là Anapanamrtisutra. Đây là một bài kinh Phật nhằm luyện thở cho các vị tu hành. Tất cả chúng tôi luyện tập với sự hứng thú cao độ chỉ trừ thằng Đức. Nó tập được hai buổi rồi kiếm cớ chuồn. Nó bảo:

- Dở hơi mà lên tụng kinh với các bố. Tao sang trường hóa chất cưa gái còn hay hơn nhiều.

Thầy Tình thấy thằng Đức bỏ học thì không ngạc nhiên. Thầy nói:

-Thằng này sát nghiệp nặng lắm. Không khéo mang họa vào thân.

Về sau thằng Đức bỏ học lập băng cướp trên tàu. Nó nổi danh với tên Đức ‘bạc’ làm đau đầu bao nhiêu trinh sát hình sự. Nó là đề tài nóng hổi một thời trên mặt báo công an. Truyện của nó về sau có dịp xin kể hầu các bạn.

Quay lại chuyện tập thiền. chúng tôi cứ theo thầy Tình luyện tập. Sau những giờ luyện tập thầy lại kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về võ sĩ đạo và tinh thần Nhật bản. Thầy phân tích cho chúng tôi hiểu về ý nghĩa của nhất chiêu tất sát, hậu phát chế nhân của Karate. Tôi đã bắt đầu nghiện môn triết học của thầy. Sau này khi đã ngộ thì cả ba thằng chúng tôi khi thi đấu đều sử dụng những kỹ thuật của nhau một cách liền lạc và không gượng ép nữa. Tâm trí chúng tôi phẳng lặng như lúc ngồi thiền. Sự sợ hãi đã được chế ngự. Thầy Tình đã đúng. Kết thúc khóa học, thầy nói với chúng tôi rằng: Về sau chúng mày phải dạy cho học sinh phải biết cởi mở. Chớ câu nệ vào khuôn phép, cái gì hay phải tiếp thu, cái gì không hay, không phù hợp phải kiên quyết bỏ. Đừng bắt môn đệ đi theo một hình thái võ thuật duy nhất. Hãy chỉ cho nó cái đích và nó sẽ tự tìm con đường phù hợp với nó để đi tới đó.

Sau khi ra trường thì tôi không theo nghề thể thao nữa nhưng thằng Dương và Thành thì đều trở thành huấn luyện viên. Thằng Dương bây giờ đang là huấn luyện viên của đội tuyển karate tỉnh Thái nguyên. Còn Thành nông dân thì đang làm trưởng bộ môn Thái cực đạo của tổng cục thể thao. Chẳng biết chúng nó còn nhớ tới môn võ thập cẩm mà thầy Tình nghĩ ra không nữa.

Xin vui lòng nhấn vào chữ Next phía dưới để đọc tiếp về nhân vật Đức "bạc".

 

 

Từ sơn tứ hữu - Đức "bạc"

003 
Từ Sơn Tam Kiệt...

Tôi và thằng Đức thường leo lên sân thượng tòa nhà B6 của ký túc xá trường thể thao. Cái sân thượng ấy có những thanh sắt chữ U gắn vào tường làm thang nhưng anh em tôi thì không bao giờ dùng. Chúng tôi bám vào ống thoát nước làm bằng sành leo lên như khỉ. Tòa nhà cũ kỹ với xi măng lở loét nên cái ống sành ấy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cứ tưởng tưởng tượng cảnh ôm ống sành rơi từ tầng năm xuống đất là lạnh gáy nhưng chính điều ấy làm chúng tôi khoái chí mỗi khi leo lên mà vẫn an toàn lành lặn. Anh em tôi thường nằm ngắm sao và tâm sự với nhau về tương lai của mình sau khi tốt nghiệp. Một hôm sau khi nhỡ tay làm gãy răng thằng bạn tập, Đức rủ tôi leo lên mái. Chúng tôi nằm im, không ai nói gì, một lúc sau tôi quay sang thấy thằng Đức tràn trề nước măt. Nó khóc. Nó bảo tôi:

- Tao thương thằng Bắc quá, vì tao mà nó gẫy răng. Nhà nó nghèo, lại ở xa. Nhưng tao không biết làm thế nào được. Không phải tao lỡ tay đâu, tao cố tình đánh nó đấy. Tao là thằng bệnh hoạn - nó tiếp - chả giấu gì mày, tao thực sự là thằng bệnh hoạn. Mỗi khi thi đấu với anh em, bất cứ thằng nào kể cả mày. Trong tao đều bùng lên ước muốn điên rồ là được bẻ gẫy xương tay chúng mày, dập chỏ vỡ mặt chúng mày, thúc gối vỡ hạ bộ chúng mày, đánh cho chúng mày máu me lênh láng. Tao thèm được nghe tiếng xương gẫy răng rắc, thèm được nhìn thấy đối phương lăn lê bò toài dưới chân, thèm được dùng hết sức của mình trong những chiêu thức được học, tao thèm được đi đến tận cùng của nghệ thuật chiến đấu để sinh tồn. Trong tao có một con thú mà tao vất vả lắm mới chế ngự được nó. Mỗi lần ăn đòn của bạn tập, con thú ấy lại bùng lên xúi giục tao lao vào bạn tập và bung ra những gì man rợ nhất. Tao cố gắng đè nén con thú ấy xuống nhưng chính sự đè nén ấy làm tao đau đớn. Tao không biết phải làm gì nữa. Con thú ấy nó cứ to dần lên, tao sợ đến một lúc nào đó, nó làm tao phát điên lên mất. Hôm nay con thú ấy chiếm được tao trong một giây đồng hồ thôi mà thằng Bắc đã gãy mẹ răng rồi. Bây giờ tao ân hận nhưng lúc được táng vào mồm nó tao khoan khoái không sao tả xiết. Tao là thằng bệnh hoạn đúng không mày?

Tôi im lặng không trả lời. Tôi biết nó nói thật. Tôi đã nhìn thấy cặp mắt nó lóe lên những tia hung dữ khi đấu tập, tuy ngắn ngủi nhưng cũng làm tôi lạnh gáy. Tôi không biết phải giúp nó như thế nào. Nhiều trận đấu, nó chỉ thủ và thỉnh thoảng tung ra những đòn rời rạc chậm chạp lấy lệ. Nó ăn đòn túi bụi nhưng dường như sự đau đớn khi bị ăn đòn làm nó thích thú. Nó như cái lò xo mà khi ăn đòn chính là lúc cái lò xo ấy nén xuống. Tôi mơ hồ cảm thấy nó bệnh thật rồi, bệnh gì thì tôi không biết.

Cuối năm thứ 3 thì thằng Đức liên tục bỏ học. Nhiều lúc nó mất mặt cả tuần. Tôi bảo nó, mày bỏ thế này thì thi thế điếu nào được. Nó cười khà khà:

- Đỵt mẹ tốt nghiệp xong thì cũng đến như Tường "dấm" thôi, báu đéo gì.

Thầy Tường là giáo viên dạy thể dục cấp hai của anh em tôi. Ấn tượng về thầy còn đọng lại trong tôi là cái áo vét vạt thủng lỗ chỗ thầy mặc bất kể đông hay hè. Tài sản đáng giá nhất của thầy là cái đồng hồ pôn zốt, giải thưởng thầy đạt được trong giải điền kinh từ năm nảo năm nào. Thầy có tật đánh dắm bum bủm nên có biệt danh Tường dấm. Thầy chả ngượng ngùng gì về cái tật xấu ấy. Thầy bảo, tao nghèo đéo có tiền cắt trĩ nên chúng mày thông cảm. Dắm tao là dắm rau muống dõng dạc hào hùng chứ đéo ngấm ngầm hiểm độc xôi thịt như dắm lão Tâm hiệu trưởng.

thi t
Đéo ngấm ngầm xôi thịt như dắm lão Tâm hiệu trưởng !

Cứ sau những lần mất mặt mấy ngày thì thằng Đức lại xuất hiện với hầu bao xủng xoẻng. Nó bao cả phòng ăn nhậu tới bến. Tôi cũng chả biết nó lấy đâu ra tiền, hỏi thì nó đánh trống lảng. Có lần nó quay về trường với vài mũi khâu trên mặt, hay cái mặt bầm tím. Anh em tò mò thì nó bảo về lò tập nên chấn thương vớ vẩn. Nhưng tôi thì biết rõ là nó xạo. Gặng hỏi nó mấy lần thì nói:

- Chuyện này không kể được, nếu tao hé răng ra thì chúng nó giết cả nhà tao. Mày chỉ cần hiểu nôm na là tao đi thi đấu ăn tiền ở võ đài đen, thế thôi. Giải thưởng thì lớn lắm nhưng tao không đánh vì tiền. Tao đánh vì cái gì thì mày biết rõ rồi đấy.

Võ đài đen là dạng thi đấu do những ông trùm giang hồ tổ chức, chúng tôi chỉ nghe loáng thoáng về nó chứ không có thông tin nào cụ thể. Nhìn những chấn thương và những xếp tiền giải thưởng dày cộm của thằng đức mang về thì tôi hiểu sự khốc liệt của kiểu thi đấu này. Thằng Đức thì ngày càng ngập sâu vào cái xã hội phức tạp ấy. Thỉnh thoảng lại có những nhân vật mờ ám đi ô tô sang đón nó. Nó bỏ học hẳn và chỉ lên trường khi cần vài ngày nghỉ ngơi giữa những trận đấu. Đức đang thỏa mãn con thú tiềm ẩn trong nó. Đức tâm sự với tôi rằng:

- Tao nói thật với mày. Võ thuật chỉ hiện ra khi mày phải nhìn đối phương qua con mắt mờ đỏ vì chảy máu. Võ thuật chỉ rõ nét khi mày dùng nó để tìm kiếm sự sống. đặt mình vào ranh giới giữa sống và chết mày sẽ hiểu mày có những gì và mày là con người như thế nào. Cảm giác chiến thắng sau khi đối thủ gục ngã là thứ cảm giác sung sướng nhất mà tao được hưởng. Và khi phải chiến đấu để tìm cho mình con đường sống thì mày sẽ thấy rõ võ thuật chân chính là như thế nào. Ở đó không có chỗ cho mày lùi bước, không có đất cho mày vờn múa, không có thời gian cho mày chớp mắt và mọi sai lầm của mày sẽ phải trả giá ngay lập tức bằng máu của chính mày. Ôi ! Nhìn chúng mày nhảy nhót đấm đá ăn điểm rồi vỗ ngực tự hào với những huy chương vớ vẩn mà tao thấy thương chúng mày quá.

t sn t hu 6
Ở đó không có thời gian cho mày vờn múa...

Nghe nó tâm sự, tôi lại thở dài. Tôi hiểu nó muốn nói gì.

Một hôm thằng Đức bảo tôi:

- Hôm nay tao đánh với một thằng lạ lắm. Võ nó toàn võ mẹ đẻ nhưng nó chịu đòn khủng khiếp. Tao đánh gãy tay nó lòi cả xương ra mà nó vẫn nhe cười lao vào như không. Mãi đến khi tao đá vỡ mũi nó thì nó mới chiụ đo ván. Tao có địa chỉ nhà nó ở Sơn La đây rồi. Tao phải dò la xem nó tung tích như thế nào. Nghe đâu nó về nhà phục thuốc. Mai tao nhảy xe lên Sơn La xem sao. Cái võ nó học ấy có chỗ độc đáo. Oánh đài đen nếu không phải máy đấm thì cũng phải là máy chịu đòn. đm, thằng ấy tao nể nó đấy !

Sau hơn tuần thì đức từ Sơn La về. Tôi háo hức hỏi nó đã học được bí quyết chịu đòn chưa? Nó bảo:

- Tao học được rồi nhưng không thể truyền cho mày được. Tao không tiếc mày cái gì đâu nhưng cái phương pháp này thì mày không nên học.

Thằng Đức từ đó nổi danh trong giới đài đen. Nó hầu như không để thua trận nào. Một hôm nó sang trường mặt thẫn thờ, nói:

- Cái tay Hiệp Gia Lâm ấy, nó chết rồi.

Tôi hỏi:

- Hiệp Gia Lâm nào?

Nó bảo:

- Hiệp Gia Lâm là cái tay đấu với tao nửa năm trước. Nó ăn đòn cùi chỏ của tao vào đầu bị tụ máu não. Chắc điếu biết mà đi mổ nên hôm qua lăn quay ra chết. Tao giết người rồi mày ạ.

Tôi bảo:

- Mày chỉ nghĩ vớ vẩn, diệu say, cảm gió thăng là chuyện bình thường, liên quan điếu gì đến mày.

Thằng Đức im lặng không nói gì. Hôm sau nó mang hết tiền mà nó kiếm được mò sang nhà Hiệp Gia Lâm. Nó cho vợ Hiệp Gia Lâm toàn bộ số tiền ấy.

Sau vụ đó thì Đức bỏ hẳn không đánh đài đen nữa, nhưng nhiều anh em trong giới võ thuật lại thay nhau lao vào con đường ấy và kết cục của họ đều đau xót. Người thì thân tàn ma dại. Người thì thành giang hồ cộm cán rồi chết trong tù.

Về sau thằng Đức kể với tôi rằng cái bí quyết chịu đòn ấy chính là thuốc phiện. Những võ sĩ mà mắc nghiện thì đến 90% là do dùng thuốc phiện để tăng sức lực trong những trận đài đen. Và chính nó cũng đang mắc nghiện thuốc phiện.

Dạo ấy, thông thương với Tàu đang phát triển, hàng hóa buôn lậu tràn về hà nội theo những chuyến tàu. Thằng Đức bảo tôi, tao tính rồi, có khi tao tìm đường vượt biên, sang Hồng Công ở đó mới có những sân chơi thực sự cho những thằng như tao. Ở đây thì chỉ có mấy thằng vớ vẩn liều mạng, đánh với chúng nó chả hứng thú điếu gì. Muốn sang đó phải có nhiều tiền, tao sẽ nhảy tàu lên biên giới xem có cửa nào không.

Thế là thằng đức biết mất. Nó đi biền biệt.

Một hôm công an về trường tôi điều tra về thằng Đức. Hóa ra nó lập băng cướp trên tàu. Cảnh sát hình sự truy đuổi nó gắt gao mà không bắt được. Tuần trước họ suýt bắt được nó nhưng cả ba anh hình sự bị nó ném ra khỏi tàu may mà không chết. Nó đang có lệnh truy nã toàn quốc.

t sn t hu .jpg7
Đức ăn thua cả với người thi hành "công lịnh" (ảnh chỉ có tính minh họa)

Rồi chúng tôi tốt nghiệp ra trường. Thằng Đức vẫn không có tin tức gì. Nó cứ như biến mất khỏi thế giới này vậy.

***

Đức nằm trên chiếc gường sắt. Thân hình cao to của nó giờ chỉ còn là bộ xương gày đét như lún mất trên chiếc đệm trải ga cáu bẩn của bệnh viện. Nó đắp cái chăn mỏng chỉ để thòi ra cái tay dài nghêu, đen đủi và khẳng khiu như cành gỗ lũa. Khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt dữ dội ngày nào giờ chỉ còn trơ cái sọ trọc lốc với hai xương gò má nhọn hoắt. ánh mắt nó lờ đờ nhìn tôi rồi hấp háy thay lời chào. Tôi nghẹn ngào cúi xuống bên nó. Nước mắt tôi ứa ra. Thằng Đức lầu bầu chủi tục bằng cái giọng ngọng ngịu vì lưỡi nó đang sưng lên.

- Khóc khóc cái đéo gì.

t sn tam hu
 Khuôn mặt đẹp trai với đôi  mắt dữ dội ngày nào...

Bà y tá vo nắm giấy vệ sinh đút vào mồm nó để thấm rãi rớt. Bây giờ tôi mới để ý cạnh đầu gường là cái thùng to tướng chứa đầy những nắm giấy vệ sinh thấm đầy dãi dớt. Thằng Đức đưa mắt cho bà y tá đi ra rồi nó bảo tôi:

- Tao còn ít thời gian lắm. Tao trúng phải "độc trung chi độc" của thằng mạnh thổ, cái thằng quê Sơn La ấy. Giờ đi của tao sắp đến rồi. Mày ngồi đây với tao một lát.

Rồi Đức ề à kể chuyện cuộc đời giang hồ của nó:

- Tao đi khắp đất nước, vừa trốn lệnh truy nã vừa tìm hiểu xem nền võ thuật nó như thế nào. Nghe tiếng đâu có cao nhân là tao mò đến. Mới đầu tao chỉ xem thôi, nếu thấy lão nào thú vị thì tao xin đấu thử. Nhiều chuyện hay phết. Tao rút ra kết luận là đến 90% các bậc võ sư chưa từng đánh nhau bao giờ. Nhiều thầy nổi tiếng hóa ra chỉ là hư danh. Có lần tao chém một võ sư lừng danh đến ba nhát mà ông này vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình, mà phản xạ của ông ấy thì thua cả thằng chưa từng học võ. Nhiều ông xưng hùng xưng bá thực ra là nhờ mấy tay đệ tử hổ báo chứ bản thân các vị ấy thì nhát như thỏ đế. Thấy tao thách đấu là mang võ đạo ra để từ chối, chết cười. Có vị còn sai lũ đệ rình chém tao. Tao điên tiết nửa đêm mò vào tổ đình tóm cổ lão ấy dúi đầu vào bàn thờ oánh cho bết xết lết. Nhiều tay học được vài thứ vớ vẩn mà cứ tưởng mình là cao nhân đắc đạo nhảy ra mở lò thu nhận học sinh kiếm tiền kiếm danh. Những tay này thì nhiều không kể xiết. Tự khoác cho mình và cái môn phái tạp nham của mình cái áo mờ ảo huyền bí để che cái gốc bịp bợm, lừa đảo. Tao đập mấy tay này tan nát trong Sài thành nhưng cái lũ ấy nhiều quá đập không xuể nên đành kệ mẹ chúng nó. Tao đã từng diện kiến nhiều cao nhân giác đấu thời xưa. Cái thời mà mang quan tài ra để cạnh võ đài ấy. Các vị này đều già rồi và có cái nhìn cực kỳ đúng đắn. Và làm tao hết sức khâm phục về võ học. Chỉ tiếc là các vị ấy không thu nhận đệ tử.

Thằng đức ho dữ dội, dứt cơn ho nó bảo tôi:

- Khi nào tao đi, mày mặc cho tao bộ võ phục nhé, thắt đai trắng thôi. Tao thú thật là tao vẫn chưa biết đéo gì về võ.

vo-phuc-karatedo
Thắt đai trắng thôi...

Nghe Đức nói những lời tự đáy lòng, tôi vô cùng chua xót. Tôi nói với Đức rằng hãy cứ cố lên nhưng Đức chỉ đánh mắt ra hiệu và lắc nhè nhẹ cái đầu như muốn nói với tôi: tất cả giờ đã muộn.

Nói chuyện một lúc, Đức mệt, lim rim như ngủ, tôi nhờ người trông hộ rồi chạy vội ra phố mua cho Đức một bộ võ phục, khi quay lại thấy đông người, biết có chuyện tôi chạy ào vào nhưng bác sĩ bảo Đức vừa ra đi ước chừng năm phút.

Tranhason theo Photphet info

Hình Ảnh Mới Nhất

  • Hun-luyn-s-dng-CCHT-2.JPG
  • IMG_0167.JPG
  • IMG_0195.JPG
  • IMG_0213.JPG
  • IMG_0417.JPG
  • Thiu-t-v-s-Thiu-Ngc-Sn-2.jpg
  • Thy--Vng.JPG
  • V-s-Thiu-Ngc-11.JPG
  • V-s-Thiu-Ngc-Sn-5.JPG
  • V-s-Thiu-Ngc-Sn-15.JPG
  • Vng-2.JPG