Login Form

Số Người Truy cập

04453640
Today
Yesterday
This Week
Last Week
This Month
Last Month
All days
441
384
2613
2806914
13493
28301
4453640

2024-11-21 10:01

Về Võ Thuật

Học Võ Hay... Học Chạy ?!

Học Võ Hay Học Chạy **!?!?!...

Tác giả: Tiêu Phong

alt

Hồi những năm 1980 thế kỷ trước đổ về thời ơ kìa, đại khái hình như sau đận giải phóng Thủ đô thì phải, không nhớ chính xác nữa, Hà Nội cấm dạy võ. Nghe người nhớn kể lại, chính quyền bảo học võ là cái mầm nổi loạn, dung dưỡng bạo lực nên không được dạy. Chỉ có công an với bộ đội mới được học thôi. Khà khà, cái này y như thời nhà Thanh, từ ông nội Khang Hy mở màn đốt chùa Thiếu Lâm đến nội tôn Càn Long, chùa Thiếu Lâm hai lần bị khủng bố.

Read More

Dưng cấm thì cấm, người ta vẫn học chui học lủi. Học trò đến học, thỉnh thoảng lại mang theo con lợn con để làm hàng. Vì phải tập trong chuồng lợn. Chuồng có nhưng không nuôi lợn, giờ phát huy tác dụng phụ. Tập ở đó để nếu công an khu vực có hỏi đến thì bảo, mượn người về sửa chuồng với dọn chuồng và chăm lợn, chứ tập tành gì !!! Sang kinh, nuôi lợn còn thuê người chăm. Ấy nhưng cái nhẽ nó phải vậy, lộ ra bắt đi tù ngay. Thành thử, con lợn con cứ còi mãi, tháng hơn tháng kém lại đưa lên Hàng Bồ thuê quay, bố khỉ... 
Cứ như thế, người ta dạy võ và học võ lậu suốt cả mấy chục năm.

Đến những năm 1980, thì ông Hoàng Vĩnh Giang từ Liên Xô về, khôi phục phong trào võ thuật Thủ đô, từ đó, các lớp do Sở TDTT tổ chức mọc như nấm, rồi người ta gọi là võ mậu dịch. Chủ yếu là karate. Mấy năm sau có Taekwondeo của Hàn xẻng, Judo của Nhật bổn, sau nữa thì là các phái võ cổ truyền và Thiếu Lâm, Hồng gia...

altToàn võ "Mậu Dịch"

Hồi bé, bảo được học võ thì sướng lắm, mê tơi. Khu tập thể gần làng nên dân khu tập thể hay bị bọn ở làng nó vào bắt nạt. Học võ để đỡ bị bắt nạt, sướng nào gì bằng. Ban đầu, ông bố lôi ông con ra, bắt tập tấn. Nào trung bình tấn, đinh tấn, trảo mã tấn, đứng mỏi run cả chân. Được một tuần thì tôi dính vụ đánh nhau với trẻ con làng. Bị cú hội đồng. Ba thằng bọn tôi bị đập tơi tả. Bố tôi lập tức lôi đâu về một cây tre, dạy tôi đánh côn. Tôi biết tề mi côn lúc đó, năm 12 tuổi. Bố tôi bảo, dạy cái này trước để tự vệ. Bị đánh thì tìm khúc gậy nào mà vụt lại. Khu tôi ở hồi đó, bờ rào bờ giậu vườn tầng 1 các nhà đầy những loại gậy như vậy.

Thế là tấn tập còn chưa vững, đã tập gậy. Nhưng bố tôi không dậy cách loan côn, dậy ngay cách cầm côn để vụt và đỡ. Rồi dạy cách chọc côn. Tôi mon men bảo, bọn con 3 thằng bị đánh, bố dạy mỗi con thì 2 thằng kia làm sao giờ ??? Tôi chủ ý muốn xin cho thằng bạn thân để nó tập cùng. Tôi hồi đó bé tý, còi, còn nó cao hơn nửa cái đầu, lại khỏe hơn. Bố tôi đồng ý cho tôi gọi nó sang. Háo hức tôi bảo nó, còn cầm gậy vụt vụt như đúng rồi, ku cậu cũng khoái. Hồi đó, bố tôi dạy vào buổi trưa. Tức là lúc tôi đi học về, bố tôi cũng nghỉ trưa nên về dạy, tối còn để không gian cho mẹ tôi đan len với dán đồ thủ công. Vả lại sau giờ làm việc chiều, bố tôi còn đi bỏ mối thuốc lào nữa. Cán bộ bìa C thuộc hàng trung gian nịnh thần vẫn đói vàng mắt.

Nhưng thằng bạn tôi sau buổi đầu tiên thì nó té thẳng. Nó nhìn thấy ông già tôi quật cái đầu côn vào ống đồng tôi chan chát, thỉnh thoảng lại một cú chọc vào sườn thì hoảng quá, tròn mắt đứng nhìn rồi buổi sau phú lỉnh luôn. Mà cũng bởi ông già muốn tôi nhanh có cái để tự vệ, nên dạy từ ngọn, dạy kiểu đấy mười phần được một. Vả lại, tôi bé quá, 12 tuổi nhưng chỉ như đứa 10 tuổi.

Rồi một hôm, bố tôi đưa tôi lên một sifu. Bảo học võ Tàu. Bố tôi nói với sifu là bố tôi dạy tôi nhưng chả hiểu sao tôi không vào, đành nhờ sifu vậy. Thế là tôi lóc cóc theo sifu hai năm. Căn bản tấn pháp được rèn luyện. Sau đó sifu bảo không dạy nữa, chắc vì hồi đó vẫn đang cấm. Đúng lúc đó thì được mở lớp dạy võ tự do, nên bố tôi đàng hoàng xin cho tôi đến học ở một chỗ khác. Hồi đó tập võ thì mê xem phim chưởng lắm. Bên cạnh nhà có một ông giáo sư tiến sỹ đầu ngành về sinh vật học. Ông đi dạy khắp nơi. Angiery, Angola, Madagatxca...gì gì đó, nên chả biết từ bao giờ, ông có một cái đầu video bé tý. Biết tôi học võ, ông bảo cứ được điểm 10 nào là ông thưởng cho xem một bộ phim chưởng. Bộ phim đầu tiên tôi xem là Thất thập nhị sát tinh. Chưởng bộ. Bay vèo vèo như chim, liên hoàn cước đá như gió cuốn, đơn đao chém vù vù...

Hồi đó, có trò chiếu video thu tiền. 100đ/người. Cái tivi màn hình bé tý, ọc ạch. Muốn xem phải đến sớm xếp hàng mới có chỗ ngồi gần. Chiếu cũng là chiếu lậu. Công an bắt được nhẹ thì tịch thu đầu chiếu với tivi và phạt, nặng thì đi tù. Sau đổi tiền 1985, suất chiếu giảm thành tăng, 50đ/người nhưng trước đổi tiền thì 50đ đó là 500đ. Nhưng vẫn tìm mọi cách để xem. Lý Tiểu Long hồi đó là thần tượng điện ảnh của lũ nhóc. Đứa nào cũng tập đá cao bằng được để đá đẹp như họ Lý. Phành phạch phành phạch, đá gió như lốc cuốn cả hai chân. Tập rồi hỉ hả lắm, tự nghĩ chả mấy chốc mình cũng thành Lý Tiểu Long.

Lại được các thày, các huấn luyện viên thị phạm: Đây là Kim tiêu cước, đây là Hổ vĩ cước, đây là Bàng long cước, đây là Lưu vân cước... Cũng phành phạch phần phật. Lại bảo phải tập xoạc mới đá được chuẩn. Xoạc ngang xoạc dọc tập hết. Kê cả cái ghế đẩu con lên chân mà xoạc háng vẫn chạm đất. Nhìn các huấn luyện viên, tức là trợ giảng của thày múa song đao nhoang nhoáng mà kinh. Bài tập nâng cao, đứng trụ một chân đá 200 cú không được hạ chân xuống, rồi đá cao chân vẫn giữ thẳng đơ, tự hào lắm, bảo mình đá chả thua gì cao thủ trong phim...

Hồi đó học võ, thấy bảo Lý Tiểu Long là môn đệ Vịnh Xuân quyền, mê tơi bời. Nhưng tìm mãi chả biết ai dạy. Nên cứ học võ mậu dịch mấy buổi lại chen với mấy buổi học Thiếu Lâm ở chỗ khác. Cũng chả biết Nam phái hay Bắc phái nữa. Sau chơi với mấy bạn tập Hồng gia, thấy đi những đường quyền hao hao cái mình tập, cứ nghĩ võ Tàu chắc nó vậy nên giống nhau. 

Một hồi, có cậu bạn tập Taekwondeo chỉ cho mình một anh bạn, bảo ông này đi dạy ở nhà thi đấu đấy. Karate đai đen rồi. Nghĩ cũng nể lắm. Một hôm đi học về, thấy đai đen bị ba thằng quân khubợp tai mà cứ đứng chịu trận. Hóa ra đai đen bị trấn mất cái mũ bò. Ba thằng trấn lột thì một thằng vẫn ngồi trên xe đạp, chỉ có hai thằng nhảy xuống trấn. Đai đen giữ mũ bằng một tay, tay kia cứ che mặt để tránh bị bợp tai. Về cứ lẩn thẩn, thế học võ để làm gì nhỉ. Đai đen để làm gì nhỉ...

Một lần đi tập về, ngang qua đường Trịnh Hoài Đức cũng bị một trận. Lúc đó cũng tối rồi. Quần tập vẫn mặc, áo tếch-cô (kiểu áo lót của bộ đội, màu trắng thay cho áo moay-ô) thôi. Bị bốn thằng lao ra giữ chặt xe đạp lại trấn. Cái áo tập với bộ quần áo thường bị lục tung. Không có tiền nhưng bị nó trấn mất cái thắt lưng Trung Quốc và đôi gò (dép nhựa Tiền Phong). Ức là chúng nó trấn mình lại còn nhạo: Quân khu à, khu bố càng trấn !!! Mình nổi máu liều, bảo: Đánh tay bo đi, chúng mày dám không. Bố khỉ, tôi hồi đó học lớp 8, cao đúng 1,4m, gầy như que tăm. Đôi gò là cố đút chân vào, dù cỡ 38 là cỡ bé nhất của dép nhựa Tiền Phong rồi mà đi vẫn lủng lẳng chân, chạy nhanh là tụt dép. Bốn thằng trấn lột cười sằng sặc rồi nhảy vào tẩn cho tôi một trận choáng váng. Khi tập đá gió phành phạch, đấm thôi sơn như đúng rồi, gạt đỡ chiêu nọ thức kia đi quyền nét như Sony, bị quây đòn chó đàn phát võ mới vẽ bay đâu cả. May chạy nhanh ra đầu đường cắt Nguyễn Thái Học có đèn sáng nên bọn nó cũng chạy mất. Bài học đầu tiên.

Học lớp 11, lúc đó năm 1988. Thằng bạn cùng lớp bảo: Tao biết một ông trong làng dạy võ siêu lắm. Con ông ấy là Trường xoăn. Bọn quanh làng với Đê La Thành này nghe đến Trường xoăn là chán. Khu cứng lại giỏi võ nữa. Tao với mày đến đó học đi... Hai thằng lò dò vào làng, tìm ông ấy. Giờ tôi chả nhớ tên nữa, chỉ nhớ tôi gọi ông ấy là sâu quảng. Gọi thế là vì khi thấy ông ấy ngồi trên cái chõng tre uống rượu với lá nho chấm muối trắng, hai cái ống chân khẳng lộ ra đầy vết ghẻ như sâu quảng vậy. Ông ấy đang dạy hai thằng đấm bốc. Ông ấy bảo: Tao dạy võ tổng hợp. Võ này đánh thực tế, học 6 tháng đánh thằng học Thiếu Lâm 3 năm lăn quay. Tôi hỏi mấy thằng đang nhứ nhứ quyền Anh kia tập được bao lâu, ông ấy bảo bọn nó tập một năm rồi. 

Buổi đầu, ông ấy dạy ba cú đấm của quyền Anh. Chỉ thị phạm thôi rồi bọn tôi tự tập. Ông thày ngồi uống rượu. Sân tập nện bằng đất, sát mép bờ ao lớn trông sang đường Láng Hạ bây giờ, lúc đó chỉ là con đường đất nhỏ. Đang tập thì thằng Thiệu toét, một thằng dân làng ngó cổ qua bờ giậu, nhìn thấy tôi liền cười toe toét: Mày tập võ bố khỉ hả Phong ??? Võ này làm trò chứ làm đ...éo gì... Cút cha mày đi thằng mất dạy. Vèo, cái chai bay về phía thằng Thiệu. Thằng Thiệu dân làng gần chỗ tôi ở, chứ không phải làng này, nhưng hai làng gần nhau nên nó sang chơi. Nó với tôi hồi mấy năm trước đánh nhau mấy lần, khi mới lên cấp 2, nhưng sau bọn tôi lại chơi với nhau. Tôi vào cấp 3 thì thằng Thiệu đi học nghề hàn ở Đê La Thành, gần Ô Chợ Dừa.

alt

Tôi nghĩ, ông này dạy võ, con trai lại là khu cứng mà thằng Thiệu dám hạ số, chắc có vấn đề. Chiều tôi qua nhà nó hỏi, nó bảo: Ông ấy dở trò nhộn sân khấu chứ võ vẽ đ..éo gì, thằng Trường nhà ông ấy bọn tao sợ c..ặc, khệnh vớ khệnh vẩn. Bọn tao đang định hôm nào cho cái bơm vào đầu. Mày đừng đóng tiền, bỏ đi không bị lừa đấy. Tôi tin lời thằng Thiệu. Nó là một trong những thằng tôi thích ở làng. Nó đánh nhau với tôi cũng quân tử. Một chọi một và không bao giờ gọi hội. Hồi đầu tôi toàn thua nó. Mãi sau khi tôi tập được mấy năm, vật nó thắng thì nó cứ đòi vật lại. Sau nó biết tôi đi học võ thì nó bảo, thảo nào tao không vật được mày. Lúc đó bọn tôi bắt đầu chơi với nhau. Từ nó, bọn tôi chơi với bọn làng, không bị bắt nạt hay phải đánh nhau với bọn làng nữa.

alt

Hôm sau tôi bảo bạn tôi là tôi không học nữa. Thằng bạn tôi thì nhát như con cáy ngày, nó cứ nài tôi đi cùng nó thêm buổi nữa. Tôi đành đi cùng nó. Thế nào hôm đấy lại đi chung xe đạp. Vào sân, tôi xin phép là tôi không tập nữa. Ông sâu quảng bảo: Thế thì phải nộp tiền một buổi tập. Tôi nói tôi không mang tiền theo, nếu cần thì buổi sau tôi gửi bạn tôi mang đến. Được một lúc, ông sâu quảng gọi một thằng tập đấm bốc bữa trước, bảo tập với tôi. Tôi từ chối thì ông ấy bảo: Mày cứ tập với nó buổi này, buổi sau không cần trả tiền tao nữa. Tôi đành đứng dậy. Tôi cũng chỉ tưởng tập bình thường, ai ngờ nó lao vào đấm luôn. Bị bất ngờ, tôi ăn quả mang tông vào đầu ù cả tai. Vừa đứng lên lại ăn ngay cú móc. May nó đi găng và lực đấm cũng không mạnh. Tôi nghe loáng thoáng tiếng cười ông sâu quảng: Xem võ này có làm trò không...

Tôi biết, thế ra là ông ấy phím cho thằng kia đánh tôi. Tôi đứng thẳng người, đưa tay ra dấu ngăn nó lại, vẻ là tôi đang đau. Nó vừa dừng thì tôi lao đến. Cú đá vòng cầu quất vào kheo chân làm nó quỵ xuống, cú thứ hai tôi đạp thẳng vào ngực, nó ngã bay xuống ao. Tôi quay người chạy thẳng, tai vẫn nghe tiếng chửi tục của ông sâu quảng..... Tôi mà không chạy ngay, tôi thoát thế nào được khỏi nhà ông ấy. Hôm sau thằng bạn tôi bảo, ông ấy đòi bạn tôi chỉ nhà để ông ấy cho con ông ấy đến đánh tôi. Nó không chỉ thì bị Trường xoăn tát tai cho hai cái.

Ít lâu sau, Trường xoăn bị bọn thằng Thiệu toét đánh công khai ngay quán nước gần nhà. Tôi ra ăn đêm gần đó, nghe đứa bạn cưa con bé bán cháo kể, Trường xoăn từ ngày ăn bơm với điếu cày, ít to mồm hẳn. Thành ra đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên...

Học cấp 3, những chuyện va chạm cũng có. Tôi và một cô bạn cùng lớp thích nhau, thế là tôi bịăng-ghen. Một thằng cùng lớp với một thằng lớp bên cạnh cùng thích cô bạn này. Chúng nó xúi nhau úp sọt tôi. Tan học, tự dưng thằng lớp bên lao thẳng xe đạp vào tôi, thế là cự cãi. Thằng kia lao đến bênh, thế là đánh nhau ở đầu đường Hùng Vương, gần vườn hoa Mai Xuân Thưởng, cái vườn hoa bà con hay ra tụ tập khiếu kiện. Trận đó không có gì vì tôi mới đánh mấy cái thì lũ bạn đã ra can nên thôi. Nhưng sau đó tôi bị bọn nó gọi hội Kim Mã đến, vác phớ (dao phay) ra lùa chạy mất dép. Hôm đó chạy không nhanh thì đúng là bây giờ không biết có ngồi mà gõ phím nữa không.

Tôi đang đứng ở vườn hoa thì có thằng ra hỏi, ông có phải Phong không, tôi gật. Có lẽ tập võ chỉ tạo được phản xạ như sự cảm nhận về tai họa lâm đầu thôi. Sau cái gật, tự dưng tôi cảnh giác nên chống mạnh chân xuống vỉa hè nên thoát. Vút, cây côn nhị khúc đập trượt qua người. Tôi nhảy hẳn ra, chân đạp vào cái xe đạp cho nó đổ vào người một thằng, thằng còn lại thì đang vung côn. Nó dùng côn thì không ngại lắm, nên tôi dùng cặp sách thủ thế. Nhưng lúc đó thì tôi nháng thấy mấy thằng nữa chạy đến, dép nhựa trắng chạy phát ra tiếng động nhỏ nhưng chúng nó chạy cả một lúc đến nên tôi phát hiện ra. Thằng nào cũng phớ trên tay. Bên kia đường, chỗ đường Quán Thánh là đồn công an. Tôi chạy như bay về phía đó. Bọn nó đuổi đến gần đồn thì quay lại. Tôi chạy thẳng vào đồn. Chú công an trực ban nhìn bộ dạng tôi, quần xanh chéo, áo trắng, chân đi gò, hỏi ngay: Đánh nhau hả ??? Tôi vâng dạ rồi trình bày. Chú ấy bảo, chúng mày quân khu cho lắm vào. Một lúc sau mấy đứa bạn tôi mang xe với cặp đến, bọn tôi ra về.

Năm cuối cấp, đi học thêm để thi đại học ở Bách Khoa. Hồi đó đường còn vắng và trong khu Bách Khoa thì nhiều cây xanh, nên tối lắm. Học được hai hôm thì hôm thứ ba bị chặn đường trấn lột. Chỗ đó ngay câu lạc bộ Xanh. Đã nghe chuyện trấn cướp ở đó nên bọn tôi cũng đề phòng. Khóa dây xe đạp treo ngay ở ghi đông xe, cần là mở khóa dùng ngay. Hai thằng tăng bo nhưng đầu xe một khóa dây, yên sau một khóa dây. Lúc đó quãng 9h30 hơn một chút. Tối như tương lai chị Dậu. Trời lạnh. Thế nào hôm đó lúc lấy xe mở khóa, tôi lại đút cái vòng khóa vào áo khoác chứ không đeo ở ghi-đông nữa. Đến đúng câu lạc bộ Xanh thì một thằng sau gốc cây chặn thù lù ghi-đông: Đi học hả, có tiền cho anh mấy đồng hút thuốc. Tôi bảo vâng, bọn em đi học, anh để em lấy. Tôi kéo phéc-mơ-tuya áo, giả vờ lục tiền rồi vung thẳng cái khóa dây vào mặt thằng kia, tôi quật liên tiếp mấy nhát rồi hét cậu bạn chạy. Bạn tôi nhấc nguyên cái xe đạp quay đầu rồi phóng, tôi đuổi theo sau bám yên mà đẩy rồi nhảy tót lên, tăng-bo như ma đuổi. Thế là mất oan tiền học thêm đã đóng. Mà hồi đó, học võ cũng đã được tròm trèm 7 năm. Mười năm võ Tàu không bằng một chầu củ đậu mà.

Bọn nó đã trấn cướp, ít khi đi lẻ. Thường là bọn nó nấp đâu đó xung quanh. Một hoặc hai thằng ra mặt thôi. Không bị bật lại thì chúng nó yên lặng, bị bật là chúng nó chó đàn ngay. Tôi đã xem bọnchạy đớm với cắt bom ở đầu Hàng Đào, Cầu Gỗ dở trò rồi.

alt

Móc túi là từ gọi chung. Móc ví gọi là chạy đớm, móc túi gọi là chạy mép. Bọn nó móc rất nhanh. Người ta đi xe đạp, nó chạy lẹ làng phía yên sau mà không hề biết. Dép nhựa Tiền Phong cứ nhón lên, ít phát ra tiếng động, chỉ vài giây là nó móc cả mớ tiền bọc trong khăn mùi-soa. Lúc nó chạy, có vài thằng chạy trên vỉa hè hai bên để bo, nếu có ai hô lên hay can thiệp, hoặc khổ chủ phản ứng là bọn nó vào cuộc. Cắt bom, tức là người ta đèo hàng đằng yên sau, chỗ pooc-pa-ga, thì bọn nó chạy theo cắt dây rất nhanh và giữ cho dây cao su không bị bật tung khi cắt. Cả bao gạo mấy chục cân mà bọn nó cắt xong, mang đi khổ chủ chả biết gì. Một thằng cắt xong, một thằng khác lao đến giữ pooc-pa-ga, thằng kia bê cái bao chạy hoặc đặt lên xe một thằng khác. Thằng giữ cái pooc-pa-ga là để tạo sức nặng khi nhấc bao cho khổ chủ không cảm thấy hẫng. Được một đoạn nó buông ra rồi quay về.

alt

Thằng dở trò thì ai cũng thấy, nhưng bọn bo thì không biết được. Chỉ đến khi bị la lên thì chúng nó ở đâu ùa ra, quây chặt lại. Vậy nên, học võ, hãy học giỏi như anh Thành Long để đóng phim kiếm xu, chứ gặp chó đàn, thì tốt nhất là học chạy. Chưa nói bây giờ, hàng lạnh hàng nóng đủ cả, mấy củ một khẩu lận lưng nghe đồn mang từ Căm về khuyến mại thêm 2 hộp tiếp đạn, thì hãi lắm.

Nhan_voky sưu tầm, Thieugia giới thiệu:

Nguồn: http://thaicucthieugia.com/forum/showthread.php?3177-V%C3%B5-Thu%E1%BA%ADt-amp-V%C4%83n-Ch%C6%B0%C6%A1ng-Th%C6%A1-Ph%C3%BA-T%C3%A1n-dz%C3%B3c-Truy%E1%BB%87n/page5

----------------
** Tựa bài viết do Thiều gia tự ý đổi.

Hình Ảnh Mới Nhất

  • Hun-luyn-s-dng-CCHT-2.JPG
  • IMG_0167.JPG
  • IMG_0195.JPG
  • IMG_0213.JPG
  • IMG_0417.JPG
  • Thiu-t-v-s-Thiu-Ngc-Sn-2.jpg
  • Thy--Vng.JPG
  • V-s-Thiu-Ngc-11.JPG
  • V-s-Thiu-Ngc-Sn-5.JPG
  • V-s-Thiu-Ngc-Sn-15.JPG
  • Vng-2.JPG