Chim Trời Cá nước
TOÀN VĂN LỜI CHIA SẺ, GIÃI BÀY CỦA SƯ THÍCH MINH TUỆ
TOÀN VĂN LỜI CHIA SẺ, GIÃI BÀY CỦA SƯ THÍCH MINH TUỆ
1. Giữa tháng 7/2015, con đi làm vô tình nghe được Phật pháp. Con phát nguyện ăn chay ngày một bữa , tìm đọc kinh sách Phật và giữ giới trong 6 tháng.
2. Con thấy mục đích Phật dạy rất cao cả, nên con muốn đi tu và quyết định xuất gia.
3. Cha mẹ con lúc đầu không cho. Sau đó, thì cũng chấp thuận. Con được cha mẹ chia phần tài sản như các anh em trong nhà, nhưng con từ chối, con chỉ xin cha mẹ ký giấy cho con xuất gia thôi.
4. Lúc đầu tu học thì con không hiểu được gì nhiều. Con như người học lớp 1 , rồi học lớp 2, từ từ học lên nữa, người ta cũng chỉ cho con, con mới hiểu nhiều hơn.
5. Con học tu ở chùa một thời gian, có pháp danh là Thích Minh Tuệ. Sau đó, con thấy không hợp, nên con rời bỏ chùa, lên núi ẩn cư một mình trong hốc đá, hàng ngày đi khất thực.
Dù Phật không có nói, nhưng con chọn ngủ ngồi 3 năm rồi, không có nằm. Con ngủ ngồi là con muốn bỏ cái ngủ đi. Khi nào mệt quá thì ngồi dựa vào gốc cây hay bờ tường cũng được.
6. Sau thời gian ở một chỗ con thấy mình không có cơ hội xúc chạm để thử thách tham-sân-si, nên con quyết định bộ hành từ Nam ra Bắc, rồi ngược lại. Con không dám nói trước cho đến lúc nào thì con dừng.
7. Con muốn giữ lại pháp danh cũ, nên con nói tên con là Thích Minh Tuệ, thay vì nói tục danh con (là Lê Anh Tú).
8. Trước khi đi tu, con cũng có việc làm như bao người, nhưng con không hạnh phúc, bởi con tư duy thấy rằng cho dù ai có việc làm, có công chức, cuộc sống ổn định nhưng rồi cũng bệnh, cũng già và chết như nhau. Con sẽ giống họ.
9. Con muốn học những điều Phật dạy cao siêu, vi diệu, tối ưu , thiền định, trí tuệ , thoát được khổ đau, và an lạc hạnh phúc.
10. Phật bày như thế nào, con làm theo thế ấy, để có an lạc hạnh phúc, chứ không phải tự mình mà biết. Con chưa vào định được. Con còn đang học.
11. Con đi tu là để cầu giải thoát. Khi đắc đạo chánh đẳng, chánh giác, con mới đền đáp được công ơn cha mẹ.
12. Ngày nào con cũng xin ăn không quá một bữa cơm mỗi ngày để nuôi thân tu hành. Con không tích chứa để dành, hoặc xin thêm.
13. Con tuyệt đối không nhận tiền, vàng và vật phẩm của ai, dưới bất cứ hình thức nào.
14. Y áo con mặc được may từ vải con nhặt ở nghĩa địa, hay thùng rác ven đường.
15. Con không sử dụng y áo có màu giống với các tu sĩ, và nói mình ở chùa nào, vì con không muốn mượn hình ảnh để xúc phạm đến sư thầy và các nhà chùa. Người ta có thể nói con lợi dụng để lừa đảo, hay làm điều sai trái, làm ảnh hưởng đến họ.
16. “Bình bát” để nhận thức ăn là do con sửa chế từ nồi cơm điện người ta cho con. Đó không phải là “y bát” của quý sư thầy.
17. Đời là vô thường, sống nay chết mai đâu ai biết, nên con phải sớm đi tu, lỡ mai chết mất thân này thì con đâu còn cơ hội.
18. Có người hỏi con ngủ ở nghĩa địa có thấy gì không? (ma). Con nói không thấy cũng không đúng. Có khi con thấy bóng đen nào đó đi qua, nhưng không ảnh hưởng gì đến con thì con nói thấy hay không thấy cũng vậy.
19. Giờ đây con coi mọi người đều là anh em, cha mẹ con.
20. Trong lòng con không còn ích kỷ, thù hận. Con coi tất cả mọi người trong thế gian đều bình đẳng.
21. Giờ nếu anh có chửi con, con vẫn coi anh là bạn.
22. Người ta có đánh con, con vẫn chúc mọi điều tốt đẹp đến với họ.
23. Con nguyện ước chúc cho mọi người được hạnh phúc.
24. Bình thường như con khi chưa phát tâm tu hành chánh đẳng , chánh giác thì không sao, nhưng khi phát tâm tu hành rồi thì đầy đủ các thứ đánh đập, chửi bới bệnh đau nó đến để thử thách lòng mình có vượt qua được không, có chiến thắng với 4 nổi khổ: sinh, già , bệnh, chết không. Ví dụ bệnh đau là cái đầu tiên vẫn đến để xem mình có sợ nó không.
25. Mọi người không nên học bói toán , vì có cái đúng, cái không đúng. Đức Phật không có dạy xem bói. Hơn nữa, nếu họ tài giỏi thì họ đã bói cho họ rồi. Thay vì học bói toán, mọi người nên học đạo đức, giới luật. Cố gắng giữ 5 giới: không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống bia rượu sẽ được hạnh phúc.
26. Việc giữ giới là quan trọng đầu tiên trong Giới-Định-Tuệ. Không giữ giới thì không tu được thành Phật.
27. Ăn chay mà giữ giới thì cũng thành đạt trong việc tu Phật được.
28. Người ta cho con chay, mặn có đủ. Khi ăn, con chọn thức ăn chay.
29. Mọi người đừng lạy con mà hãy lạy Phật – Pháp – Tăng.
30. Con không kêu gọi hay lập ê kíp đi theo quay phim con. Nhưng con cũng không xua đuổi họ.
31. Nếu họ vì quay phim con mà được lợi ích, thì con cũng chúc họ hạnh phúc.
32. Đối với con, ở đâu cũng là chùa. Nên con không quan trọng lý do vì sao chùa này mở cửa, chùa kia đóng cửa.
33. Con đi bộ, không đi xe, là để rèn luyện sức khoẻ.
34. Con đi chân trần là để cảm nhận được những gì ở phía dưới chân, mình có dẫm đạp lên các côn trùng, sinh vật không? Hơn nữa giày, dép mau hư hơn chân con.
35. Ai không có thứ gì đáng giá trên người, mới là hạnh phúc, vì họ không phải lo giữ gì cả.
36. Con không có gì hết nên con không sợ bị ai đánh đập hay giết mình để lấy của. Con không sợ chết, bởi con đâu có thứ gì tiếc uống, cần phải sống để giữ nó.
37. Có người hỏi con ngủ trong chòi lá, rừng cây lạnh lẽo, rét buốt làm sao ngủ ngon bằng ở phòng kín, chăn ấm, nệm êm? Con nói vẫn ngon, vì theo lời Đức Phật dạy ngủ ở đâu cũng ngon, nếu không có khởi tâm dâm dục.
38. Đọc chú đại bi phải có mục đích nào đó. Nếu vì muốn mình an ổn, cần phải đọc chú đại bi, ví dụ xua đuổi con quỷ chẳng hạn, thì mình cư xử ác với nó rồi. Con không muốn giành lấy chỗ ở hay sự an ổn của ai, (ví dụ của con quỷ) nên con không học chú đại bi.
39. Ai nói xấu con hay chửi mắng con thì con không giận họ và chúc họ may mắn. Ai nói tốt con hay khen tặng con thì con bình tâm, không để mình bị dính mắc vào ngã mạn, và con cũng chúc họ được hạnh phúc.
40, Nói tốt, nói xấu hoặc khen, chê con thì rồi cũng vậy. Nhưng con phát hiện ra 2 tâm trạng : người cho con thức ăn thì con thấy họ rất vui và hạnh phúc, còn người chửi con thì con thấy họ đỏ mặt không tự nhiên.
41. Con không phải là sư, là thầy gì cả. Con là công dân VN giống như mọi người thôi . Con chỉ muốn học tu. Con không có mục đích tuyên truyền hay rao giảng gì cả. Tất cả lời Phật dạy đều có trên mạng.
42. Khi nào con thành tựu được chánh đẳng chánh giác con mới giảng pháp cho mọi người được. Bây giờ người nào muốn học thì cứ lên mạng nghe giảng của các sư thầy. Kinh sách nào của Phật cũng đều có cả.
43. Những người tu hành, già cả hay nghèo khổ mình nên bố thí cho họ cơm ăn, y áo vật thực hay cái gì đó. Những người sa ngã, ăn chơi, hư hỏng, mình bày cho họ đừng sát sanh, trộm cắp, sống lương thiện, giữ trọn 5 giới , đó là bố thí pháp.
44. Sáu năm qua con không là nhân sự ở chùa nào. Con không là Nam tông hay Bắc tông, cũng không phải là tu sĩ của GHPGVN, bởi con tự thấy đạo đức của con chưa đạt đến cảnh giới đó.
Shaolaojia biên tầm & giới thiệu
BÀN VỀ GIÁ TRỊ PHÁP TU "HẠNH ĐẦU ĐÀ" CỦA SƯ MINH TUỆ
GIÁ TRỊ PHÁP TU "HẠNH ĐẦU ĐÀ" CỦA SƯ MINH TUỆ
Có nhiều ý kiến phản bác pháp tu khổ hạnh của sư Minh Tuệ khi cho rằng, việc ông đi chân trần, không đội mũ nón, mặc quần áo rách, ôm lõi nồi cơm điện đi xin ăn là việc làm mang tính bêu riếu, vô bổ giữa thời hiện đại. Thậm chí nhiều kẻ còn cho đấy là hành vi mang tính báng bổ đạo Phật v.v.
Tuy nhiên với mình, việc làm của sư (cứ gọi thế vì không có luật pháp nào cấm mình gọi ổng là sư cũng như từ "sư" không phải là từ đặc quyền của những người theo Phật), tuy giản đơn nhưng giúp mình cũng như nhiều người không dưng lại cố công tìm hiểu sâu về đạo Phật, hiểu rõ hơn về tâm nguyện của đức Thích Ca Mâu Ni, hiểu rõ hơn về bản chất của đạo Phật, những người đang thuyết giảng và thực hành theo chánh pháp;
Việc sư Minh Tuệ thực hành pháp tu khổ "hạnh đầu đà" còn góp phần thức tỉnh những cái đầu đại chúng còn u mê, tin và làm theo lời của đám "xàm tăng;
Thức tỉnh chính những người mở mồm nói "chánh pháp", thực hành chánh pháp... khiến họ phải nhìn lại vì mồm hiện đã đi quá xa so với những việc làm, lời Phật dạy;
Và cuối cùng, việc tu hạnh của sư Minh Tuệ còn giúp thức tỉnh lũ tham quan ô lại, những kẻ háo danh hám bạc coi đấy như tấm gương soi, lấy đấy mà tự sửa mình. Và rằng, đời người là cõi tạm, bạc tiền là phù du, nhà dẫu 9 lầu, bạc vàng chất đống cũng chẳng mua được 4 chữ "tâm thân an lạc - 心身安乐". Từ đấy có cái cách đối nhân xử thế văn minh, lịch lãm, nhân văn hơn với nhân dân, với đồng bào. Góp phần xây dựng một tổ quốc Việt Nam hùng cường "dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh".
Rất cảm ơn sư Minh Tuệ và các vị trong team tu pháp môn "lõi nồi cơm điện", nhờ các vị mà tôi hiểu hơn, yêu kính hơn về đức Phật, về các bậc chân tu chân chính.
Quận 12, ngày 22/5/2024
Shaolaojia
BÁN LÕI NỒI CƠM ĐIỆN
BÁN LÕI NỒI CƠM ĐIỆN
Nhà mình hiện còn dư 2 lõi nồi cơm điện, ai có nhu cầu mua thì alo cho mình, mình để lại với giá hữu nghị.
Riêng ai có tâm đạo, muốn lập thệ tu theo phái "Hạnh đầu đà" [cũng gọi là pháp môn "lõi nồi cơm điện"] của Chưởng môn Minh Tuệ thì mình sẵn sàng tặng và phụ thêm 2tr/nồi (tiền thuê thợ cắt vành nồi để làm bình bát). Cũng xin nói trước, riêng thằng hòa thượng họ Thích, tên Cúng Dường nhược nghe tin mà đến... thì mình không những không cho mà còn lấy lõi nồi cơm điện đập cho vỡ Alo.
Xin hoan hỷ thông báo cùng đại chúng !.
SÁNG NAY CHẢ THẤY TRỌNG ĐÂU
Sáng nay, ku Trọng, không ra
Điện không nghe máy, bỏ bà… nhau không
Ra còn, tranh thủ, luyện công
Dzai gì, hám ngủ, riết trông… mập ù (coi hình trên).
Dzai gì, hôm trước bảo “TU”
Chả thèm “tranh đấu”, cho dù… gái xinh (?!)
Thề nay, nỗ sức, luyện HÌNH
Những mong, dụng KHÍ chuyển KÌNH… nhớ hông?
Thầy kêu, chuyên chú, luyện công
Bại – Thành cốt chỗ, thu đông…, CẦN CÙ
Quyến chi, phòng trọ, khí tù
Luyến gì, giấc mộng, phù du… ôm sầu !
Sáng nay, chả thấy Trọng đâu
Trần Kim Minh đứng, lắc đầu, ngán ngao
Nguyễn Tiên, bảo: Trọng, tào lao
Còn kêu, lời nó chả bao… đồng tiền.
Cụ Sang, Dương Yến, Ái Thuyền
Nhấp nha nhấp nhổm, múa quyền… toàn sai
Lớp mình, thảy tất, bọn dzai
Nói thầy, yên trí, sáng mai… ló đầu.
Sáng nay, chả thấy Trọng đâu ?!
Công viên Gia Định, 18.7.2020
Shaolaojia.
Bài học rút ra từ… một vụ cướp !
Bài học rút ra từ… một vụ cướp !
Trong vụ cướp ngân hàng một tên cướp hét lên: “Tất cả nằm xuống, nên nhớ Tiền thuộc về nhà nước, còn mạng sống thuộc về các người”. Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống….!!!!!!
Điều này gọi là “Cách thức khai tâm – thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn”.
Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: ” Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ h.i.ế.p d.â.m!”.
Điều này gọi là “Hành xử chuyên nghiệp – chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện !”.
Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp phổ thông): ” Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu tiền không ?”. Tên cướp già gằn giọng : ” Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được ? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu !”.
Điều này được gọi là: “Kinh nghiệm – ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn bằng cấp sách vở”.
Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài. “Đợi đã, hay để số tiền chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất !”.
Điều này được gọi là: “Bơi theo dòng nước – chuyển đổi những tình huống bất lợi thành thuận lợi”.
Người giám đốc tự nhủ: ” Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp !”.
Điều này được gọi là :” Hãy loại bỏ những điều khó chịu – Hạnh phúc là điều quan trọng nhất”.
Ngày hôm sau TV đưa tin 100tỷ đã bị cướp ở nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20tỷ Chúng rất giận dữ. ” Chúng ta đã mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20tỷ , bọn chó đó chỉ ngồi chơi mà cướp được 80tỷ. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế ấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!”.
Điều này giải thích tại sao: “Kiến thức giá trị như …Vàng …!.
Nguồn: St