Án Giang Hồ - Hồ Sơ Lật Lại
Phước "tám ngón" và vụ vượt ngục có một không hai tại khám lớn “Chí Hoà”
Thiều gia giản giới: Trong lịch sử hình pháp Việt Nam xưa nay có rất nhiều loại tù (kêu theo kiểu của Thiều gia) giả như tù Kinh tế (những người phạm tội về kinh tế), tù Chính trị (người có hành vi chống đối hoặc bất đồng chánh kiến với giai cấp cầm quyền), tù Hình sự, tù Khổ sai, tù Lưu đày, tù quản thúc… toàn là những loại tù "nguy hiểm" (không thế sao bị tù), thế nhưng trong cái đám tù nhân nguy hiểm đó, đáng sợ nhất, hãi nhất vẫn là cái đám tù Hình sự.Pháp luật Việt Nam quy định, việc qui án kết tội là việc làm của các cơ quan chức năng, cơ quan được giao tiến hành tố tụng còn việc phủi tay, chối tội lại là quyền của các “bị can, bị cáo – Đ.10, Bộ luật TTHSVN”. Cũng chính vì lý do này mà việc thu gom, truy bắt tội phạm là việc làm của các cơ quan bảo vệ pháp luật, còn việc đào tường trốn chạy lại là việc của các phạm nhân, nhất là các loại tội phạm phạm vào loại tội thứ bốn (đệ tứ tội - phạm tội Đặc biệt nghiêm trọng) và những kẻ bị pháp luật kêu án gần sát với đường dzày xe lửa hoặc kịch kim đồng hồ.Đào tường, thông cung, trốn trại nhằm giảm khung hình phạt, rũ bỏ tội lỗi, trốn tránh pháp luật là suy nghĩ đầu tiên, là mong ước và là việc làm của bất kỳ loại tội phạm nào, đặc biệt là những kẻ mang trọng án “cướp – giết”.Lịch sử hình pháp Việt Nam rất hiếm khi xảy ra những vụ đào tường trốn trại (?) Thế nhưng, đã không xảy ra thì thôi chứ xảy ra lại là những vụ “vượt tù” mang tính kinh điển, nổi đình nổi đám, với qui mô lớn cùng với sự tham gia của rất đông người, nhất là người của cơ quan cai quản; nhiều tình tiết ly kỳ, hấp dẫn, bất ngờ… thậm chí là không thể nào tin được (!?). Đây là bài học sâu sắc cho các Giám thị, các vị Cai tù và của cả hệ thống các cơ quan hình pháp Việt Nam.Dưới đây, Thiều gia xin được đăng tải lại hai vụ “Vượt Tù” của những kẻ tội đồ được coi là nguy hiểm bậc nhất ấy, một ở Phương Nam, một ở trời Bắc nhưng mang nhiều tình tiết gay cấn, hồi hộp, hấp dẫn như đã nói ở trên kia.Xin trân trọng giới thiệu đến mọi người.
Cand.com
10:45, 21/03/2010
Vụ Vượt ngục có một không hai của Phước Tám Ngón
Vốn là một tên tội phạm hình sự chuyên nghiệp, nổi tiếng về sự liều lĩnh, hung hãn nên trong xà lim tử tù, sống những ngày ngắn ngủi cuối cùng, như con thú cùng đường, Phước "tám ngón" càng trở nên liều lĩnh hơn, hung hãn hơn. Trong suốt gần một năm ròng bị giam tại đây, ý nghĩ vượt ngục luôn luôn nung nấu trong y...
Trại giam Chí Hòa (tên thường gọi là Khám Chí Hòa) được thực dân Pháp xây từ năm 1943 theo thiết kế là một hình bát giác, tượng trưng cho 8 quẻ trong Kinh Dịch, với 3 tầng lầu. Mỗi cạnh của bát quái trận đồ là một khu, lưng xây bịt kín ở phía ngoài còn phía trong toàn song sắt và mỗi khu có 4 buồng giam. Ở giữa bát quái Chí Hòa là một vọng gác cao hơn 20m, trên đó có bể chứa nước và có chòi canh. Đứng tại đây, lính canh có thể dễ dàng quan sát tất cả các phòng giam.
Có thể nói với cách kiến trúc như của Chí Hòa, phạm nhân khi đã vào đây thì khó mà vượt ngục. Trong suốt những năm kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, những chiến sĩ Cộng sản bị giam ở đây cũng đã nhiều lần bàn mưu tính kế tìm cách vượt ngục, nhưng đều không thành. Lịch sử Khám Chí Hòa cho đến ngày hôm nay chỉ ghi nhận có hai trường hợp vượt trại thành công. Lần thứ nhất là vào năm 1945, của những người tù cộng sản và lần thứ hai, sau đó 50 năm của một tên tử tội hình sự khét tiếng là Phước “tám ngón”.
Phước “tám ngón” - Hồ sơ về một ông trùm
Tên thật là Nguyễn Hữu Thành nhưng giang hồ thường gọi y với biệt danh là Phước “tám ngón” bởi một bàn tay của y bị cụt mất 2 ngón. Sinh năm 1971 trong một gia đình nghèo ở Dĩ An, Thuận An, tỉnh Sông Bé cũ (nay là Bình Dương), Phước “tám ngón” ngỗ ngược, hung hãn ngay từ khi còn là một cậu bé, dù y được trời phú cho một gương mặt khá lanh lợi, sáng sủa. Chỉ học hết có lớp 1, đọc còn chưa thông, viết còn chưa thạo Phước đã bỏ ngang, ở nhà đi chơi.
Giang hồ đồn rằng, mới 15, 16 tuổi, vì giận cha, Phước đã trói nghiến ông thả xuống giếng, đợi cho đến khi ông sợ đến bất tỉnh mới chịu... làm phước kéo lên. Chuyện đồn đại đó, chả biết sự thật đến đâu nhưng chuyện đôi bàn tay của Phước sở dĩ chỉ còn có 8 ngón là do Phước tự chặt tay mình là có thực. Nghe kể lại rằng, năm 16 tuổi, trong một lần ăn nhậu với bạn bè, bị mẹ la mắng, để dằn mặt bà, Phước đã xách dao, kê bàn tay trái của mình xuống sàn, chặt phăng luôn ngón trỏ và ngón cái. Từ đó, đôi bàn tay của Phước thay vì 10 ngón thì chỉ còn lại có 8 ngón và biệt danh Phước “tám ngón” bắt nguồn từ việc này.
Với Phước, máu côn đồ dường như có sẵn trong huyết quản. Y hung hãn ngay từ khi mới chỉ là một cậu bé. Chưa thành niên, Phước đã bỏ nhà đi bụi, sống bằng cờ bạc, trộm cắp, cướp bóc. Năm 1988, 17 tuổi, lần đầu tiên Phước phải bước vào nhà giam với bản án tù 36 tháng về tội trộm cắp do Tòa án nhân dân quận Gò Vấp tuyên. Sau đó, Phước lại tiếp tục bị Công an TP HCM bắt rồi di lý cho Công an Vũng Tàu đưa đi cưỡng bức lao động. Không chịu cải tạo, Phước trốn trại rồi mua súng lập băng cướp do y cầm đầu. Với bản chất côn đồ, hung hãn, băng cướp có vũ trang của y đã hoành hành ở nhiều địa phương thuộc khu vực Thủ Đức, Đồng Nai. Đây cũng là thời kỳ mà tên tuổi của Phước “tám ngón” nổi lên trong giới giang hồ như một ông trùm máu lạnh, giết người không ghê tay.
Phước kết hôn với Lê Thị Thanh T. cũng chính trong thời kỳ này và xung quanh cuộc hôn nhân của y, giới giang hồ cũng đồn thổi khá nhiều chuyện ly kỳ. Chuyện đồn rằng, tuy đó là cuộc hôn nhân không lễ cưới, không xe hoa rình rang, không chụp ảnh nhưng nổi tiếng khắp vùng. Bởi, thay đồ sính lễ, Phước đã tới nhà cha mẹ vợ, xin dâu bằng... một khẩu súng. Quá hãi hùng trước chàng rể có vũ trang, nhà gái đành phải nhắm mắt làm ngơ, mặc cho Phước muốn đưa con gái mình đi đâu thì đi.
Vợ Phước, nghe đồn thời đó khá xinh đẹp. Cô không yêu Phước mà đem lòng yêu một chàng trai khác. Nhưng Phước thì mê mẩn cô. Thế nên, dù biết T. đã đính hôn và sắp sửa làm đám cưới với người yêu, Phước vẫn rắp tâm chiếm đoạt. Y đến nhà T. bắt T. phải đi chơi cùng để nói lời chia tay. Phước bảo, T. từ chối cũng chả sao nhưng nếu đàn em của Phước có vì bức xúc mà làm điều gì đó với cô và gia đình thì... ráng chịu. Quá sợ hãi, T. đành phải đi theo Phước, cùng y sống kiếp giang hồ.
Tháp canh ở trại Chí Hoà.
Đầu năm 1991, tại khu vực Thủy điện Trị An, Đồng Nai, băng cướp của Phước “tám ngón” hoành hành rất dữ. Chúng đã dùng súng uy hiếp để cướp xe máy của một người đi đường. Khi bị nạn nhân chống cự, chúng đã rút súng bắn trọng thương. Tiếp đó, chỉ trong vòng nửa tháng, bọn chúng liên tiếp gây ra 2 vụ cướp, một vụ trộm và bắn chết một nạn nhân tại Thủ Đức.
Trước tình hình trên, Công an TP HCM và các tỉnh lân cận đã lên kế hoạch phối hợp triệt phá băng tội phạm nguy hiểm này. Một năm sau, Phước “tám ngón” sa lưới. Như được giải thoát, Lê Thị Thanh T quay về nhà sống với cha mẹ ruột ở Thủ Đức. Gia tài duy nhất còn lại sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi với ông trùm là cái bụng bầu khệ nệ sắp tới ngày sinh.
Với bề dày tội ác giết người cướp của như vậy, ngày 24/6/1994, Phước “tám ngón” đã bị Tòa án nhân dân TP HCM tuyên án tử hình về các tội giết người, cướp tài sản công dân. Cùng thời điểm này, vợ Phước sinh ra một bé gái đầu lòng, giống cha như tạc.
Vụ vượt ngục đầu tiên trong lịch sử Nhà giam Chí Hòa thời hiện đại
Sau khi bị Tòa sơ thẩm Tòa án nhân dân TP HCM kết án tử hình, cũng giống như tất cả các tử tù khác ở tất cả các trại giam, Phước bị đưa vào giam trong các buồng giam riêng dành cho tử tù thường được gọi là xà lim. Theo luật định, Phước làm đơn kháng án và trong thời gian chờ xét xử phúc thẩm, ở Chí Hòa, Phước “tám ngón” bị đưa vào buồng giam số 15 lầu 1 (ngoài Bắc gọi là tầng 2) khu giam AB. Trong xà lim, cũng giống như tất cả các tử tù khác, Phước bị còng 1 chân bằng cùm sắt chữ U.
Vốn là một tên tội phạm hình sự chuyên nghiệp, nổi tiếng về sự liều lĩnh, hung hãn nên trong xà lim tử tù, sống những ngày ngắn ngủi cuối cùng, như con thú cùng đường, Phước càng trở nên liều lĩnh hơn, hung hãn hơn. Trong suốt gần một năm ròng bị giam tại đây, ý nghĩ vượt ngục luôn luôn nung nấu trong y.
Tuy nhiên, như đã nói ở phần đầu bài báo này, khám Chí Hòa được người Pháp xây theo thiết kế của một nhóm kiến trúc sư người Nhật, mang những đặc trưng cơ bản của một nhà tù là kiên cố, kín đáo, bí hiểm, nhưng dễ kiểm soát. 8 khu của Chí Hòa nằm ở 8 cạnh của bát quái trận đồ, lưng xây bịt kín ở phía ngoài còn phía trong toàn song sắt . Một vọng gác cao chừng 20m được dựng lên ở chính giữa bát quái trên đó có bể chứa nước và có chòi canh. Đứng tại đây, lính canh có thể dễ dàng quan sát nhất cử nhất động ở tất cả các phòng giam. Vì thế, vượt ngục ở Chí Hòa là một điều không tưởng.
Mặc dù vậy, trong suốt 8 tháng bị giam giữ tại đây, Phước “tám ngón” chưa lúc nào từ bỏ ý định vượt ngục. Và, y âm thầm chuẩn bị công cụ, phương tiện, mưu kế cho cuộc vượt ngục này.
Do ở trong khu giam AB lâu nên Phước quen mặt một số phạm nhân lao động ở khu giam này. Vào một buổi trưa giữa tháng 2/1995, đang nằm trong buồng giam, Phước “tám ngón” thoáng thấy bóng phạm nhân Nguyễn Văn Minh đi ngang qua. Minh sinh năm 1964, hơn Phước 5 tuổi, trú ở quận Tân Bình. Năm 1993, Minh bị Tòa án nhân dân TP HCM xử phạt 36 tháng tù giam về tội cố ý gây thương tích và thi hành án tại Trại Chí Hòa. Là phạm nhân lao động tự giác trong trại nên hàng ngày Minh thường đi lại qua khu giam AB. Riết thành quen nên Phước biết mặt chứ khi còn ở ngoài xã hội, hai bên không có quen biết gì nhau.
Thấy Phước gọi, tưởng có chuyện gì nên Minh quay lại. Hóa ra, Phước muốn xin Minh một lưỡi dao lam mà theo lời Phước là để cạo râu. Là phạm nhân, đã được học nội quy của trại, Minh biết lưỡi dao lam là vật cấm và biết việc chuyển nó cho một bị án tử hình là cực kỳ nguy hiểm. Thế nên, hai ngày sau, lợi dụng lúc đi ngang qua buồng giam số 15 của Phước “tám ngón”, Minh đã đưa cho Phước lưỡi dao lam và không quên thì thào dặn dò: "Mày nhớ cất giữ cẩn thận, nếu quản giáo phát hiện là chết cả nút đó".
Sau khi có trong tay lưỡi dao lam, Phước bắt đầu loay hoay tìm cách cất giấu vì với bản chất ma mãnh của một kẻ lưu manh chuyên nghiệp, Phước biết rằng, đây là công cụ quan trọng nhất cho một cuộc đào thoát. Sau này, khi Phước bị bắt giữ trở lại, y khai rằng, nhờ có lưỡi dao lam Minh cho, Phước đã cưa đứt được chiếc cùm. Lời khai nhận của Phước nghe có vẻ khó tin, ngoài sức tưởng tượng của nhiều người. Bởi làm sao có thể tin được cả chiếc cùm chân bằng sắt phi 10 nặng chình chịch như thế mà có thể cưa đứt được chỉ bằng một lưỡi dao lam mỏng mảnh.
Chính vì vậy, Cơ quan điều tra đã phải tiến hành thực nghiệm điều tra và kết quả chứng minh lời khai của Phước là đúng. "Có thể thực hiện được trong hoàn cảnh bị cùm một chân và dùng dao lam cưa liên tục trong khoảng thời gian 3-4 ngày thì sẽ cắt được cùm sắt phi 10" (trích Bản án sơ thẩm hình sự số 612/HSST ngày 29/4/1996 của Tòa án nhân dân TP HCM).
Trở lại với câu chuyện cất giấu lưỡi dao lam của Phước “tám ngón” trong xà lim. Sau khi nhận được lưỡi dao lam Minh cho, Phước bèn bẻ đôi lưỡi dao theo chiều dọc rồi nhét cẩn thận vào lỗ tường hỏng của vách tường. Để ngụy trang cho không ai phát hiện được lỗ hổng này, Phước dùng giấy báo dán kín bên ngoài.
Cũng trong 8 tháng sống ở buồng giam số 15, do lúc nào cũng nung nấu ý định vượt ngục nên Phước rất chú ý nghe ngóng, quan sát mọi thứ xung quanh để tìm cơ hội. Và, y đã tìm thấy một vòng sắt ở trên khung cửa của nhà vệ sinh. Vậy là, lợi dụng lúc vắng người, Phước đã tháo lấy vòng sắt tròn này, sau đó đưa vào cùm sắt uốn cho thẳng lại. Có một đoạn sắt trong tay, Phước tiếp tục tỉ mẩn ngày đêm ngồi mài nhọn một đầu thành cây dùi. Để tránh sự phát hiện của cán bộ quản giáo, Phước đã đem cây dùi tự tạo này tiếp tục cất giấu vào lỗ hổng của vách tường trong phòng giam.
Đã có dao lam, lại có cả dùi sắt trong tay nhưng vốn là tên giang hồ máu lạnh nên Phước đủ khôn ngoan và kinh nghiệm để không nôn nóng, nằm im thở khẽ, chưa vội ra tay. Thời gian này, trong buồng giam, Phước tỏ ra ngoan ngoãn, không quậy phá, khác hẳn với thời gian đầu khi mới bị bắt. Ngày tháng dài, Phước tiếp tục chờ đợi cơ hội...
Chừng 1 tháng sau, khoảng giữa tháng 3/1995, từ trong phòng giam số 15, Phước lại thấy Minh đi lao động ngang qua. Phước lại gọi. Lần này, Phước bảo Minh cho Phước xin một chiếc hộp quẹt gas (bật lửa). Minh hỏi ở trong buồng giam thắp điện sáng suốt ngày, cơm nước bưng tận nơi, cần hộp quẹt để làm gì. Phước bảo, để đốt thuốc cho vơi đi nỗi hãi hùng trong những ngày chờ chết.
Biết cho tên tử tội một chiếc hộp quẹt gas, một vật cấm trong Trại giam là nguy hiểm, là vi phạm nội quy nhưng thương Phước vì Minh biết, Phước cũng chả còn được sống bao lâu nữa nên Minh liền đưa cho Phước ngay chiếc bật lửa. Phước đón chiếc bật lửa trên tay Minh, cười mãn nguyện. Có thêm một hộp quẹt là kế hoạch vượt ngục coi như đã hoàn hảo. Nhưng Phước không hành động ngay mà đợi chờ thêm một tuần nữa mới bắt đầu ra tay...
Bắt đầu từ đêm 21/3/1995, Phước bắt tay vào công đoạn đầu tiên là cưa cùm. Với lưỡi dao lam xin được của Minh, Phước gập mình, thót bụng, nhẫn nại cưa chiếc cùm sắt nặng chịch dưới chân từng chút, từng chút một. Do lưỡi dao lam rất mảnh, mạch cưa nhỏ, tiếng cưa cũng rất nhỏ nên việc làm của Phước không bị ai phát hiện. Sau 4 ngày cưa cật lực thì chiếc cùm chân làm bằng sắt phi 10 đã bị đứt tới 2/3. Lúc này, Phước chỉ cần dùng tay là có thể bẻ gãy đôi chiếc cùm ra và tự mình trả tự do cho đôi chân bất cứ lúc nào mà Phước muốn.
Nhưng Phước “tám ngón”, với kinh nghiệm giang hồ, đã không ngu gì mà làm như vậy. Bởi chiếc cùm gãy đôi ấy, tự nó sẽ tố cáo y và kế hoạch vượt xà lim của y sẽ bị bại lộ ngay tức khắc.
Hình nộm trong xà lim
Sau khi đã bẻ gãy đôi chiếc cùm chân, Phước đã nghĩ ra kế để tránh sự phát hiện của quản giáo. Lúc này chiếc hộp quẹt gas mà y xin được của Minh mới phát huy tác dụng. Phước lấy vải khéo léo quấn xung quanh vết cưa rồi bên ngoài lớp vải ngụy trang đó, Phước lại dùng hộp quẹt gas tỉ mẩn đốt nhựa chảy phủ kín lên trên.
Trước đó, do có âm mưu trốn trại nên Phước “tám ngón” luôn luôn dòm ngó mọi thứ bên trong phòng giam để tìm cơ hội. Trong một lần đi vệ sinh, Phước phát hiện thấy vách tường nhà vệ sinh bị mục. Âm mưu khoét tường để đào thoát hình thành trong y từ đó.
5 ngày sau khi cưa xong cùm, đêm 26/3/1995 là thời điểm Phước chọn để trốn khỏi xà lim. Phần vì trời tối thuận lợi, phần vì đây là quãng thời gian các phạm nhân đều đã đi ngủ, trại vắng vẻ. Khoảng 21 giờ, Phước bắt đầu tháo cùm chui vào nhà vệ sinh. Tại đây, y đã dùng chiếc dùi sắt mà y tự chế tạo được từ một khoen sắt tròn trong nhà vệ sinh, để khoét vách tường, chỗ mà y nhìn thấy bị mục từ trước thành một lỗ hổng vừa đủ lọt người qua.
Số xi măng và cát vụn khoét từ tường ra, Phước trút vào lỗ cầu vệ sinh rồi đổ nước cho trôi đi. Còn số gạch thì Phước hì hục bê vào trong chỗ ngủ, sắp xếp thành một hình trông giống như hình người đang nằm. Sau đó, Phước lấy mền phủ kín lên trên hình nộm đó để ngụy trang, đề phòng trường hợp quản giáo bất ngờ đi kiểm tra đêm, nhìn thấy thế vẫn tưởng là Phước đang nằm ngủ.
Khoét tường xong, Phước bắt đầu khom người luồn qua lỗ hổng để chui ra phía cầu thang lầu bên ngoài buồng giam số 15 rồi leo xuống cầu thang tường thì giật thót mình khi nghe thấy tiếng bước chân tuần tra đêm của cán bộ quản giáo. Hoảng hốt, sợ bị phát hiện, Phước bèn vội vã leo ngược trở lên rồi cứ thế đi trên nóc nhà để sang khu AH.
Tại đây, Phước đã dùng quần áo và khăn nối lại thành một sợi dây rồi cột một đầu vào kèo nhà còn đầu kia thả để theo dây mà đu xuống. Nhưng, đang đu thì dây đứt nên Phước bị té sấp xuống mặt đất, bất tỉnh. Chừng hơn một tiếng sau thì Phước mới tỉnh lại nhưng toàn bộ phần chân và sống lưng bị đau ê ẩm. Sau này, Phước biết do cú ngã trời giáng này mà y đã bị bong gân chân và đau cột sống.
Mặc dù vậy, khi tỉnh dậy, biết mình vẫn còn đang ở trong khu giam, Phước cố nén đau vùng dậy vội vàng lết đến cây cột điện ở gần đó. Giữa sự sống và cái chết, giữa hoảng sợ và đau đớn, như một thứ bản năng, con người bỗng trở nên có sức mạnh ghê gớm. Thế nên, mặc dù cả chân lẫn cột sống đều bị chấn thương nhưng Phước vẫn trèo lên được cột điện khá cao để rồi từ đó leo qua hàng rào tụt xuống đất. Đây là địa phận khu tập thể của gia đình cán bộ quản giáo nằm kề Trại.
Lúc này đã là tờ mờ sáng. Phước lết vào trong sân, thấy có một bộ đồ cảnh sát đang phơi, một chiếc xe đạp và một đôi dép. Chỉ trong chớp mắt, y bèn nghĩ ra cách ngụy trang. Y vớ lấy bộ đồ cảnh sát mặc vào người, xỏ dép, dắt xe đạp rồi cố bình tĩnh, nén đau đường hoàng dắt xe ra cổng chính của Trại Chí Hòa. Qua phòng trực cổng trại, Phước vào xin đồng chí cảnh sát trực cổng được ra ngoài uống cà phê. Thấy người mặc quân phục đàng hoàng lại dắt xe đạp đi ra từ khu gia đình cán bộ, nên đồng chí cảnh sát trực trại ngỡ đó là anh em cán bộ, chiến sĩ trong trại. Vì vậy, đồng chí trực cổng chính đã mở cổng cho Phước dắt xe ra ngoài.
Vậy là sáng sớm ngày 27/3/1995, Phước “tám ngón”, một tên tử tù nguy hiểm đã đào thoát được ra khỏi Trại Chí Hòa.
Chạm trán ở Đường Sơn Quán
Ra khỏi Trại, Phước vội vã phóng xe ra ngã 6 Lê Văn Duyệt bán nghiến ngay chiếc xe đạp mà y lấy được trong khu tập thể của cán bộ quản giáo lấy 60 nghìn đồng. Có tiền, Phước thuê một chiếc xe ôm chở về nhà vợ tại Thủ Đức.
Nhưng vốn từng vào tù ra tội nhiều lần, dư thừa thủ đoạn đối phó với Công an nên Phước không dám ở nhà vợ lâu. Bởi y biết, giờ này cuộc trốn trại của y đã bị phát hiện và nhà vợ y chắc chắn sẽ là một điểm truy tìm mà lực lượng Công an nhằm tới. Vì thế, y tới đây chỉ nhằm mục đích xin tiền rồi... biến. Sau khi được vợ y là Lê Thị Thanh T cho 2 chỉ vàng, Phước vội vã đón xe về Cai Lậy, Tiền Giang để lẩn trốn và chữa trị những chấn thương ở chân và cột sống do cú ngã trời giáng khi trốn trại.
Vào thời điểm này, một chiến dịch truy tìm Phước “tám ngón” đã được Công an TP HCM và các đơn vị nghiệp vụ của Bộ Công an (lúc đó gọi là Bộ Nội vụ) tiến hành ráo riết.
Trở lại cuộc trốn chạy của Phước “tám ngón”. Khi vết thương đã lành, khoảng cuối tháng 4/1995, Phước quay trở lại Thủ Đức gặp hai kẻ cùng hội cùng thuyền ngày xưa là Trần Minh Cảnh và Nguyễn Thành An để xin tiền tiêu xài. Giống như Phước, cả Cảnh lẫn An đều đã nhiều lần ra tù vào tội. Biết Phước là tù tử hình trốn trại nhưng cả hai vẫn cho tiền tiêu xài để lẩn trốn. Ban ngày Phước lang thang ra các quán cà phê vắng khách hoặc ra các căn chòi ở ngoài cánh đồng vắng vẻ để lẩn, đợi khi đêm xuống y mới dám mò về nhà vợ ngủ. Tuy nhiên, ở đây thấy bất an, chừng một tháng sau, hai vợ chồng Phước lên TP Buôn Ma Thuột ở nhờ nhà một người quen. Tại đây, để có tiền tiêu, Phước đã đi trộm cắp nhiều lần nhưng không thành. Vì thế, ít lâu sau, hai vợ chồng lại dắt díu nhau trở lại Thủ Đức.
Về chốn cũ, Phước tìm đến Nguyễn Kim Sơn, một kẻ đã từng có tiền án về tội trộm cắp. Hai tên rủ nhau đi trộm cắp xe máy để lấy tiền tiêu xài và mua... súng chuẩn bị cho những phi vụ lớn hơn. Cho đến khoảng giữa tháng 7/1995 thì cả Sơn và Phước mỗi tên đều đã mua được 1 khẩu súng AK. Có 2 khẩu súng trong tay, Phước bắt đầu tính làm ăn lớn. Ngoài Sơn, Phước còn chiêu mộ thêm Huỳnh Phi Hùng. Hùng cũng là một kẻ giang hồ, từng có 3 tiền án về tội trộm cắp. Phước rủ Hùng và Sơn dùng súng đi cướp.
Ak 47, loại súng mà Phước dùng để cướp
Chiều ngày 15/8/1995, Hùng mượn xe máy của chị gái chở Phước và Sơn (mỗi tên giắt theo người 1 khẩu AK) đi lòng vòng ở khu vực Sông Bé (cũ) để săn mồi. Đến khoảng 21 giờ thì bọn chúng phát hiện thấy một người đàn ông chở một phụ nữ trên chiếc xe Angel chạy ngược chiều. Đó là hai vợ chồng anh Nguyễn Văn Sơn và chị Phạm Thị Kim Thanh, nhà ở thị xã Thủ Dầu Một đi công chuyện về khuya. Phước kêu Hùng quay đầu xe lại chạy đuổi theo. Khi hai xe sát nhau, Hùng ép xe vợ chồng anh Sơn - chị Thanh vào lề đường để Phước rút súng AK khống chế bắt anh Sơn phải rời khỏi xe. Bị anh Sơn phản ứng, Phước liền lên đạn, bóp cò, bắn liền lúc nhiều phát vào cả hai vợ chồng. Trúng đạn, anh Sơn chết ngay tại chỗ còn chị Thanh bị thương nằm gục trên vũng máu. Cướp được chiếc xe Angel, Phước và đồng bọn không bán mà sử dụng làm phương tiện gây án.
Vài ngày sau, vào một đêm cuối tháng 8, khi Phước đang chở Cảnh trên chiếc xe này thì bất ngờ ở khu vực Đường Sơn Quán, chúng đụng phải mũi chốt chặn của Công an huyện Thủ Đức. Kể từ khi vụ vượt ngục của Phước “tám ngón” xảy ra, một chiến dịch truy lùng gắt gao đã được nhiều lực lượng công an tiến hành. Trong đó, địa bàn Thủ Đức, nơi Phước và gia đình nhà vợ y sinh sống được xác định là điểm trọng yếu. Cùng với các công tác nghiệp vụ cơ bản, các mũi chốt chặn của lực lượng cảnh sát hình sự luôn luôn đảm bảo duy trì tại nhiều điểm thuộc địa bàn này. Đêm ấy, đụng phải công an, bị truy đuổi, Phước đã rút khẩu AK giấu trong người ra dúi vào tay tên Cảnh lúc đó đang ngồi ở đằng sau và kêu Cảnh nổ súng để chặn sự truy đuổi của công an. Nhưng Cảnh run tay không chịu bắn. Thấy vậy, Phước đã vọt ga, cho xe chạy thật nhanh để thoát thân.
Ngay sau đêm bị bắt hụt này, biết đã bị lộ, Phước vội vàng đi cầm chiếc xe Angel với giá 7 chỉ vàng để lấy tiền cùng vợ biến khỏi Thủ Đức, ngược lên Buôn Mê Thuột thuê nhà lẩn trốn.
Đại bàng gãy cánh
Lên Buôn Ma Thuột, vợ chồng Phước đóng giả là người làm thuê cà phê rồi mướn một ngôi nhà để ở. Ban ngày, Phước ở riết trong nhà, ban đêm mới dám đi ra ngoài gây án để lấy tiền tiêu xài.
Đêm 1/10/1995, Phước giấu theo mình một khẩu AK đi bộ lòng vòng quanh thị xã để tìm điểm gây án. Khi đến đường Thăng Long, phường Tự An, Phước phát hiện thấy một ngôi nhà khóa cửa im lìm. Đoán chắc là chủ nhà đi vắng, Phước bèn lấy chìa khóa vạn năng ra, lẹ làng mở khóa, đột nhập vào nhà trộm cắp tài sản. Nhưng khi vừa mới bê được chiếc đầu video ra gần tới cửa thì bất ngờ vợ chồng chủ nhà là anh Hóa Công Hoàng và con trai chở nhau về bằng xe máy. Thấy trộm, anh Hoàng truy hô.
Ngay lúc này, Phước rút súng AK, gí vào giữa ngực anh Hoàng ra lệnh: "Lùi lại nếu không tao bắn chết cả nhà!". Biết đã gặp phải tên tội phạm nguy hiểm, anh Hoàng tỏ ra ngoan ngoãn làm theo những gì y yêu cầu. Lăm lăm súng trong tay, áp sát vào mạng sườn anh Hoàng, Phước bắt anh phải quay xe, chở y chạy ngược dốc lên con lộ chính để tẩu thoát. Anh Hoàng lái xe chở Phước ở đằng sau mà run lên cầm cập bởi mũi súng lạnh rợn người đang áp sát ngay bên mạng sườn. Nhưng chiếc xe Honda 67 dù cũ kỹ, ngày thường vẫn chạy ngon ơ, hôm nay không hiểu sao lại trở chứng. Đúng vào lúc đang chạy lên dốc thì máy tắt. Lợi dụng cơ hội này, anh Hoàng quay người chộp lấy tên cướp. Phước bóp cò. Súng nổ. Nhưng rất may là không trúng. Viên đạn chỉ xượt qua vai anh Hoàng, cày lên mảnh đất trước mặt khét lẹt. Vợ anh Hoàng thấy vậy la lớn và quần chúng nhân dân xung quanh ào ra hỗ trợ, tước súng và trói nghiến tên cướp lại, giao cho công an.
Nhưng vào thời điểm này, không ai trong số họ biết rằng, tên cướp đó chính là Phước “tám ngón”, một tử tội trốn trại đang bị truy lùng gắt gao.
Tại Công an Buôn Ma Thuột, Phước khai tên là Tâm, quê ở Nha Trang mới lên đây vì thiếu tiền tiêu xài nên trộm cắp. Tuy nhiên, thủ đoạn gian dối đó đã không qua được con mắt nghiệp vụ tinh tường của các chiến sĩ công an. Ngay sau đó, nguồn tin về việc bắt giữ một tên cướp nguy hiểm có nhiều đặc điểm nhận dạng trùng với mô tả trong Lệnh truy nã đặc biệt của tên tử tù trốn trại Phước “tám ngón” đã được cấp báo về Ban chuyên án ở TP HCM.
Mộ của Phước Tám Ngón tại nghĩa trang Long Bình
Ngay ngày hôm sau, nhiều mũi trinh sát đã được lệnh lên Buôn Mê Thuột. Kẻ cướp tên Tâm được dẫn giải ra Phòng hỏi cung. Khi bàn tay chỉ có 8 ngón được xòe ra, nhiều trinh sát hình sự đã suýt reo lên. Cho đến khi chiếc áo khoác ngoài của tên tội phạm được vén lên, lộ ra hình xăm con đại bàng màu xanh đáp xuống 3 quả núi thì tất cả đều thở phào nhẹ nhõm: "Đích thị là Phước “tám ngón” rồi”. Một trinh sát hình sự hỏi:" Phước “tám ngón” chắc vẫn còn nhớ hôm nổ súng ở Đường Sơn Quán chứ?" thì thấy mặt tên cướp bỗng trở nên trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm. Vậy là sau 185 ngày, chiến dịch truy lùng tên tử tù trốn trại Phước “tám ngón” đã kết thúc.